Bởi vì câu nói kia của Trình Mục Dương, rõ ràng hắn đã bại lộ thân phận của mình, người khác ít nhất cũng sẽ biết hắn không phải là người bình thường. Những nhân viên cứu hộ trên thuyền đều rất phối hợp, lập tức ném súng, hai tay ôm đầu đi xuống, chỉ có Trình Mục Dương và Nam Bắc thản nhiên xuống thuyền.
Mỗi bước đi cô đều suy nghĩ, sẽ xảy ra chuyện gì.
“Châu Á? Hoa kiều? Hay là giống những người này?” Người đàn ông cầm đầu đi tới, dùng tiếng Pháp vừa rồi hai người nói chuyện với nhau, hỏi Trình Mục Dương, ánh mắt có chút khiêu khích cùng thú vị: “Suy nghĩ rõ ràng, rồi hãy trả lời tôi.”
Nam Bắc nhìn hắn.
Những người này hẳn là không ngờ tới sẽ đụng phải người cũng nguy hiểm như họ. Nếu dựa theo kế hoạch của Trình Mục Dương, hắn là người đã chết, mà cô phối hợp với hắn, cũng biến mất trong vụ nổ.
Cho nên, bây giờ hắn là ai?
Mà cô, nên là ai?
“Hoa kiều,” Trình Mục Dương cười một cái, nói, “Hoa kiều Nga.”
Đáp án ngoài dự đoán của mọi người.
Người cầm đầu nhìn chằm chằm vào Trình Mục Dương, giơ tay lên, mọi người đang buông súng đồng thời lại giương lên. Toàn bộ họng súng tối như mực đều nhắm vào hai người họ.
“Hoa kiều Nga?” Giọng nói của người cầm đầu có chút nhanh, sau đó nói ra từng chữ một: “Anh họ Trình?”
Trình Mục Dương không lập tức trả lời, đưa ra tay phải bị thương, trong ánh mắt của hơn chục người tùy ý đặt lên vai người kia, thân mình hơi nghiêng về phía trước: “Anh nói không sai, tôi họ Trình.”
Đồng tử mắt trái của người cầm đầu nhanh chóng co rút lại: “Trình Mục Dương?”
Nơi này, chỉ có Nam Bắc có thể hiểu được đoạn đối thoại của bọn họ.
Từ lúc Trình Mục Dương nói hắn đến từ Nga, người cầm đầu này vẫn rất khẩn trương về thân phận của hắn, có lẽ là có sự kiêng kị với Trình gia, nhưng trực giác nói cho cô biết, Trình Mục Dương cùng tổ chức này còn có quan hệ khác.
Thậm chí là quan hệ không tốt.
Trong giây phút im lặng ngắn ngủi, mọi người gần xa đều đoán chuyện gì đã xảy ra, bao gồm hai tù binh đang ôm đầu cũng không thể tin mà đang nhìn bọn họ. Một người ngoại quốc có thể làm cho người cầm đầu của tổ chức vũ trang này có vẻ mặt như thế. Hắn tột cùng là ai?
“Không phải,” Trình Mục Dương rốt cục thấp giọng nói, “Tên của tôi là Trình Mục Vân.”
“Trình Mục Vân?”
Trình Mục Dương gật đầu, xác nhận lần nữa.
Trong ánh mắt người cầm đầu hiện lên sự kinh ngạc, nghi hoặc, rồi sau đó là vẻ mặt giật mình, hắn nhanh chóng cười rộ lên, vỗ vỗ cánh tay Trình Mục Dương: “Moro hoan nghênh anh, cựu ông chủ Trình.”
Moro? (Mặt trận Giải phóng Hồi giáo Moro “MILF”)
Nam Bắc không nghĩ tới, tại phía Bắc của Philippines lại có thể gặp được mặt trận giải phóng hồi giáo Moro chỉ có ở phía Nam. Tổ chức này ở thời thực dân Tây Ban Nha, mưu cầu địa vị muốn lật đổ người Tây Ban Nha, vào thời thực dân Mỹ lại cố gắng lật đổ người Mỹ, cuối cùng khi Philippines độc lập, họ lại đem lửa đạn nhắm ngay vào chính phủ của mình với mục đích lập ra chính quyền riêng của họ.
Nhóm người này tuyệt đối khiến người ta phải kiêng kị, một tổ chức vũ trang điên cuồng.
Trình Mục Dương như là dự đoán trước: “Như thế nào? Hoan nghênh tôi như vậy không sợ ông chủ Trình đương nhiệm làm khó dễ các người sao?”
“Gây chuyện với chúng tôi?” Người cầm đầu nhếch miệng, cười quỷ dị: “Hắn thừa dịp chúng tôi tuyên chiến với chính phủ mà nâng giá vũ khí lên mười lần, tiền này đều là do anh em chúng tôi dùng máu đổi về, đừng thấy chúng tôi cùng hắn buôn bán, chỉ cần hắn dám đến Philippines, tuyệt đối sẽ bị quăng xuống biển làm mồi cho cá mập.”
“Làm mồi cho cá mập? Nghe qua cũng không tồi,” Trình Mục Dương mơ hồ cười, “Nếu bắt được hắn, nhất định phải nói cho tôi biết.”
“Nhất định!” Người cầm đầu nghiễm nhiên đã xem Trình Mục Dương là anh em, “Nhưng mà hắn như là một con cáo, nghe nói hằng năm đều ẩn nấp ở Moscow, căn bản không có ai gặp qua hắn.”
“Hắn rất xảo quyệt,” Trình Mục Dương cũng cảm thán, “Nếu không, tôi cũng không bị buộc đến bước đường này.”
Nam Bắc nghe được thì khẽ cười.
Hắn thật đúng là đồ vô lại.
Người cầm đầu lại mắng thêm vài câu, hận không thể ăn thịt lột da hắn. Nam Bắc thật sự rất muốn cười, tầm mắt chuyển qua khu vực bên cạnh, bắt đầu chậm rãi tìm những kẻ bắn tỉa gần đó.
Người cầm đầu kia quả nhiên không nói dối, rất nhanh cô tìm ra bốn tay súng bắn tỉa.
“Anh nhớ rõ, em có gặp qua hắn?” Trình Mục Dương bỗng nhiên ôm vai cô.
Nam Bắc nghi hoặc nhìn hắn.
“Hắn đang hỏi cô có phải đã gặp qua Trình Mục Dương hay không.”
“Có gặp qua,” cô từ chối cho ý kiến, “Ở Moscow đã gặp qua hắn. Trình Mục Dương là một tên khốn nạn, từ đầu đến đuôi đều là đồ khốn nạn.”
Trình Mục Dương nhẹ nhàng giương mày, trong mắt nổi ý cười.
Người cầm đầu nghe xong thì đắc ý cười to: “Chúng tôi đang trên đường trở về Medan (thành phố ở phía Tây Indonesia), có hứng thú đi cùng hay không?”
Hắn vừa nói vừa nghiêng người để lộ ra một con đường. Nói là mời, thật ra là giống bắt buộc hơn.
“Được,” Trình Mục Dương trái lại rất thản nhiên, “Đúng lúc tôi cũng có một vụ làm ăn muốn cùng các người nói chuyện.”
Cuối cùng, tất cả nhân viên cứu viện của chính phủ đều bị áp giải đến một con thuyền khác, chỉ có Trình Mục Dương và Nam Bắc là ngồi cùng thuyền với người cầm đầu. Nam Bắc ở trên thuyền ngủ đến mấy giờ đồng hồ.
Khi tỉnh lại, Trình Mục Dương cũng không có bên cạnh.
Mệt nhọc mấy ngày liền, Nam Bắc thật sự mệt muốn chết, mà tối hôm qua vì muốn chăm sóc hắn gần như không có ngủ. Hai ngày ba đêm không ngủ khiến cho cô có cảm giác ngủ cũng là một loại thống khổ. Những giấc mơ gắn liền với nhau chưa bao giờ đứt đoạn.
Khi tỉnh lại, xương cốt như rã rời.
Thậm chí có chút hốt hoảng khi nhìn đầu khoang thuyền, trong vài giây không biết bản thân đang ở nơi nào.
Hương vị xa lạ ẩm ướt trên môi khiến Nam Bắc từ từ tỉnh táo lại.
Hai ngày ba đêm này, tình trạng của Trình Mục Dương vẫn không tốt, cô dĩ nhiên chỉ lo chăm sóc cho hắn mà không lo lắng ảnh hưởng của chuyến đi lần này. Tối qua trên thuyền cứu viện, Trình Mục Dương từng nói với cô, hầm mỏ này ngay từ đầu chính là giao dịch giữa hắn và Thẩm gia. Trình Mục Dương giúp đỡ Thẩm gia lấy quyền khai thác hầm mỏ, còn Thẩm gia phối hợp với hắn diễn xuất vở kịch này.
Khó trách, trước ván bài, cha Thẩm Gia Minh đích thân dặn dò cô phải tránh xa Trình Mục Dương.
Chỉ có điều, Thẩm Gia Minh hẳn là không biết chuyện này.
Mà Nam Hoài, đương nhiên càng không biết chuyện này, biến mất ngoài ý muốn như vậy, cho dù Thẩm gia có giải thích, Nam Hoài cũng sẽ không tiếc gì mà đại khai sát giới để tìm được cô. Nam Bắc thở dài một hơi, cô cần tìm cơ hội để truyền đạt tin tức cho anh trai.
Trình Mục Dương chỉ nói qua loa việc hắn phải loại trừ kẻ phản bội trong gia tộc, nhưng nếu chỉ đơn giản là tìm kẻ phản bội, căn bản không cần hắn và Trình Mục Vân đích thân ra tay, trước sau mạo hiểm để dẫn dụ kẻ này.
Hắn còn che giấu việc gì nữa?
Trình Mục Dương, người này, đến tột cùng còn có bao nhiêu bí mật mà cô vẫn chưa biết?
Khi Nam Bắc từ khoang thuyền đi ra, Trình Mục Dương đang cùng với người cầm đầu ăn trứng tôm nướng, con tôm còn lớn hơn cả khuỷu tay, hai người vừa ăn vừa uống bia. Trên boong tàu có mười mấy tay súng đứng xung quanh, nhìn lướt qua họ, ánh mắt dường như không có mục đích, nhưng Nam Bắc có thể thấy trong tầm mắt của ba bốn người, vẫn luôn ở trên hai người đang ăn uống kia.
Khách khí giam lỏng.
Người họ Trình, bất luận là vẫn ở trong gia tộc hay là nghèo túng chạy nạn thì đối với tổ chức này đều là bảo bối. Nam Bắc lập tức bỏ đi ý nghĩ muốn liên lạc với Nam Hoài, nếu được, phải tận lực lặng lẽ mà rời đi. Truyền đạt tin tức trong lúc này sẽ có rủi ro, bây giờ cô chưa nghĩ ra biện pháp nào khéo léo hơn nên không hành động là cách tốt nhất.
Nam Bắc nhìn hắn, Trình Mục Dương bỗng nhiên cảm giác được, đưa ánh mắt nhìn về phía cô.
Cô đi qua, bị hắn ôm lấy thắt lưng đặt ngồi trên đùi: “Có đói bụng không?”
“Có một chút.”
“Con tôm này em ăn hai miếng thì sẽ no.” Trình Mục Dương chỉ vào nửa con tôm, sau đó đút một miếng vào miệng cô.
Cô cắn nhẹ, hương vị thịt vô cùng ngon.
“Ông chủ của Jollibee (là thương hiệu nổi tiếng của chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh ở Philippines), chính là một Hoa Kiều,” người cầm đầu uống một ngụm bia, cười mơ hồ, “Anh biết không? Ở Philippines, chỉ cần nơi nào có McDonald nơi đó sẽ có đại lý của Jollibee, tôi tuyệt đối không khoa trương, người Hoa kiều kia là một người biết làm ăn có lời, kiếm tiền nhiều hơn mấy chục lần so với người thường. Mà những người phụ nữ trong nhà hắn đều là khách quen của chúng tôi ở Medan, bởi vì hắn có gia sản lớn, nên mỗi lần thiếu tiền chỉ cần vài ngày là mang đến trả.”
Trình Mục Dương cười mà không nói.
“Người Hoa, thật sự kiếm tiền rất giỏi,” trong giọng nói của người đàn ông kia có chút khen tặng, cũng có chút ghen tị, “Vì vậy, ở Đông Nam Á họ bị dân bản xứ ghen ghét. Ai mà không hận kẻ có tiền chứ? Có phải không, cũng giống như người Hoa ghét người Mỹ vậy.”
Hắn nói xong, cười gượng hai tiếng.
Trình Mục Dương vẫn trầm mặc, bên miệng nở một nụ cười nhạt, làm cho người ta nhịn không được mà rét run.
Thuyền nhanh chóng đi qua những dãy đá ngầm lớn.
Phong cảnh càng ngày càng đẹp.
Nam Bắc đi đến đuôi thuyền, nhìn ra ngoài hải lý (là một đơn vị chiều dài, sử dụng trong đường biển và hàng không) có một vài cậu bé da ngăm đen không mang theo công cụ gì mà lặn xuống nước du ngoạn. Thoạt đầu cô không chú ý lắm, nhưng sau đó lại phát hiện, những đứa trẻ kia đều vây quanh một con cá voi không lớn lắm. Và cách đó không xa có một cô bé ngồi trên thuyền độc mộc, tươi cười ném đồ ăn cho con cá voi.
Cô có gặp qua loại cá này, nhưng chưa thấy nhiều như vậy.
“Thú vị sao?”
Trình Mục Dương bỗng nhiên đưa tay, ôm ngang lấy cô, làm bộ như muốn ném cô xuống biển.
Nam Bắc nắm lấy áo của hắn, không quan tâm: “Ném đi, em nhất định cũng kéo anh xuống. Đáng tiếc chúng nó không thích ăn thịt người, chỉ thích ăn vỏ sò.”
“Cũng đúng,” Trình Mục Dương cười đặt cô trên lan can, ôm lấy thắt lưng cô: “Không thích hợp để chết vì tình.”
Cô cười. Lan can bị phơi nắng nên có chút nóng, ngồi không thoải mái.
Vừa nhảy xuống, Trình Mục Dương đột nhiên nói: “Anh sẽ tìm một cơ hội đưa em về Uyển Đinh.”
Nam Bắc giật mình, ôm cổ của hắn, khẽ hỏi: “Trở về như thế nào?”
“Vừa rồi anh thông qua bọn họ, liên lạc với A Mạn. Chị ấy sẽ đích thân đưa đến một lô hàng vũ khí để chứng minh thân phận của anh,” tay hắn khoát lên lưng cô, “Hy vọng có thể sử dụng danh nghĩa của Trình Mục Vân kết liên minh với nhóm người hồi giáo này, rồi đưa em trở về.”
Cô giật mình.
Cuối cùng hiểu được dụng ý của hắn khi “thừa nhận” mình là Trình Mục Vân.
Trong hoàn cảnh này, nếu nói bản thân mình là bộ đội đặc chủng đã xuất ngũ, là người buôn bán vũ khí hay buôn bán độc dược đều có thể che giấu thân phận, nhưng không biết được sẽ bị xử trí như thế nào. Chỉ có cái tên Trình Mục Vân mới có thể khiến cho người cầm đầu này có hứng thú.
Trong mắt người bên ngoài, hắn là “Trình Mục Vân”, có thể đối kháng gia tộc trong bốn năm, tài sản khiến người ta chảy nước miếng.
Chẳng hạn như súng ống đạn dược.
Thật sự là một người đàn ông quỷ kế đa đoan.
Mới sáng sớm mà đã gặp nguy hiểm như vậy, Trình Mục Dương lại nhanh chóng nghĩ ra phương pháp giải quyết.
Nếu nói việc gặp Moro là ngoài ý muốn, Trình Mục Dương hiển nhiên lợi dụng việc ngoài ý muốn này. Nếu không, hai người bây giờ khẳng định bị nhốt trên thuyền tù binh, tuyệt đối không thể liên lạc với A Mạn, tiếp tục hoàn thành kế hoạch của hắn.
Nam Bắc âm thầm cảm thán, tiếp tục hỏi hắn: “A Mạn đến đây thì tương đối an toàn, vì sao còn muốn em đi?”
“Nơi này không phải rất bình yên, bọn họ,” tầm mắt Trình Mục Dương đảo qua người cầm đầu kia đang ở xa xa, “không chỉ là mặt trận giải phóng hồi giáo Moro, mà là phe phái đã tách ra được hai năm nay, là tổ chức vũ trang tự do. Đây là nhóm vũ trang nguy hiểm nhất ở Philippines, bởi vì mặt trận giải phóng muốn hòa giải cùng chính phủ, cho nên bọn họ tách ra, tiếp tục đối nghịch với chính phủ, là phần tử cực đoan.”
Nam Bắc ừ một tiếng.
Trình Mục Dương khẽ cười, bàn tay từ vải áo bên ngoài của cô, lần vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mịn màng bên hông cô, hai người giống như đang nói chuyện yêu đương, hưởng thụ chuyến du lịch.
Nhưng trong lời nói của hắn cùng những lời kiều diễm đó, không có chút tương quan nào.
“Anh cho rằng kế hoạch nhảy xuống biển rất hoàn mỹ, nhưng em lại bất ngờ xuất hiện, tuyến đường rời đi Philippines cũng rất hoàn mỹ, không dự đoán được sẽ xảy ra giao chiến giữa Trung Quốc và Philippines. Rồi ngồi trên thuyền cứu viện lại đụng đến nhóm hồi giáo Moro này,” Trình Mục Dương cảm thấy bất đắc dĩ, “Anh có dự cảm xấu, tương lai sẽ càng ngày càng nguy hiểm.”
“Đúng vậy,” Nam Bắc nhẹ giọng nói, “Anh là khắc tinh của em, có anh ở bên cạnh, ngay cả kẹt xe cũng có thể bị bắn. Trình Mục Dương? Kết thúc chuyện lần này, nếu anh còn sống, có nên cân nhắc tính đến chuyện ăn chay trường không? Để tích đức?”
“Được, ăn chay trường,” hắn cười một cái, “Nhưng vẫn phải uống rượu.”
“Sâu rượu.”
Cô cười rộ lên.
“Nghe lời,” Trình Mục Dương quay lại đề tài lúc nãy, “Em ở đây, sẽ chỉ làm anh phân tâm.”
Lời nói rất bình thản, nhưng từ trong miệng hắn nói ra lại có một sức hấp dẫn.
“A Mạn khi nào thì đến?” Cằm cô đặt trên vai hắn, thưởng thức cảnh biển ở sau lưng hắn, những con cá voi lớn nhỏ đang phơi nắng trên mặt biển. “Phải né chính phủ Philippines, nhanh nhất là nửa tháng.” Trình Mục Dương nói.
Tay cô ở trên lưng hắn, dường như không có vuốt ve, cảm nhận được lớp băng vải của vết thương.
Giữa dãy đá ngầm, những đứa bé vui đùa cùng cá voi, phát ra những tiếng cười thực ngây thơ chất phác. Nam Bắc không đồng ý với hắn, nhưng theo cá tính của Trình Mục Dương, hắn cũng không cần cô đồng ý. Không chừng đến lúc đó, hắn sẽ có biện pháp bức cô rời đi.
Người đàn ông này tâm tư sâu nặng như thế, thủ đoạn cực đoan, thật sự rất nguy hiểm.
Nhưng cô lại hết lần này tới lần khác tin tưởng hắn.