Ván bài tối nay được tổ chức bên trong rạp hát đã được sơ tán.
Bởi vì trò khôi hài ban ngày, khi Nam Bắc xuất hiện, đã sớm thu hút sự chú ý của một vài người.
Trình Mục Dương vừa mới từ bàn đánh bạc đứng dậy, hắn ăn mặc đơn giản, quần tây màu nâu ấm áp, áo sơmi trắng cùng nơ màu nâu, gương mặt cực kỳ anh tuấn dưới ánh đèn vàng mơ hồ, như là một nhà quân phiệt đi ra từ trong tranh thủy mặc (được vẽ bằng mực nước, hay còn gọi là mực tàu trên giấy hoặc lụa).
Nam Bắc dựa vào cầu thang gỗ, ánh mắt mềm mại nhìn hắn.
Mãi đến khi Trình Mục Dương đến bên cạnh, lấy tay chạm vào mặt cô: “Vẫn còn khát sao?”
“Khát,” cô nhẹ nhàng chau mày, “Còn đau đầu.”
“Chỉ có đau đầu?” Trình Mục Dương tâm tình hình như rất tốt, cánh tay chống lên lan can cầu thang, vẫn không quên cùng cô vui đùa.
Hai người dọc theo cầu thang gỗ uốn lượn đi đến lầu ba, vào phòng khép kín lớn nhất.
Hai người ăn ý với nhau, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp như trước, cho dù mọi người đã nhận thấy mối quan hệ không bình thường giữa họ.
Thật đáng ngạc nhiên, đêm nay không có ông Thẩm ở đây.
Lúc này ngồi khoanh chân chơi cờ là người đàn ông trung niên của Chu gia, Chu Sinh. Ông ta ngẩng đầu nhìn Nam Bắc, mời cô ngồi trước mặt mình: “Đến đây, cùng chơi một ván với tôi.”
Nam Bắc nhìn lướt qua, cầm lên một quân cờ trắng đặt lên bàn cờ.
“Nghe nói gần đây quân nổi dậy Myanmar liên minh cùng Nam gia, tuyên bố muốn ngăn cấm ma túy trên toàn thế giới?” Chu Sinh thuận miệng hỏi cô, nhanh chóng mà vững vàng đặt xuống một quân cờ màu đen.
Nam Bắc thưa vâng, nâng cằm nhìn bàn cờ: “Đây là vì muốn tốt cho bọn họ. Người đứng đầu của quân nổi dậy này nằm đầu tiên trong danh sách truy nã của phòng chống ma tuý quốc tế, nếu không làm vậy, chỉ có hai kết cục, không có lợi ích gì.”
“Hai kết cục?”
“Bị nước Mỹ tuyên án trao trả về nước hoặc là bị chính phủ Myanmar giam giữ đến chết,” Nam Bắc thản nhiên nói, “Hai trùm ma túy lớn nhất Myanmar là Khun Sa (1) cùng Bành tướng quân, bọn họ từng có chính quyền của riêng mình, thậm chí hoà thuận vui vẻ với nước Mỹ. Đáng tiếc, buôn bán ma túy cuối cùng vẫn là việc rất nhạy cảm, không được chấp nhận.”
(1) Khun Sa tên thật là Chang Chi Fu (chữ Hán: 張奇夫, Trương Kỳ Phu; (1933-2007), biệt danh “Hoàng tử Chết”, là trùm ma túy, là vua buôn thuốc phiện trên một địa bàn rộng lớn ở vùng Tam Giác Vàng, nơi đây cung cấp đến 60% nhu cầu thuốc phiện của thị trường Hoa Kỳ.[Wikipedia]
Chu Sinh gật đầu: “Myanmar quá nhỏ, tuy có khả năng kinh tế, nhưng không đủ phạm vi để bồi dưỡng thế lực.”
“Đúng vậy,” Nam Bắc tiếp nhận ly trà từ cô gái nhỏ, liếc mắt nhìn Trình Mục Dương, người đang hết sức chăm chú nhìn ván bài sau bức rèm, “Thời điểm lớn mạnh nhất của bọn họ, quân đội cũng chỉ có mấy vạn, người ít, bản địa lại nhỏ.”
Nam Bắc đối với Myanmar rất quen thuộc, càng nói càng rõ ràng.
Vài người của Chu gia đều chăm chú lắng nghe.
Cậu bé bốn năm tuổi kia vẫn tựa vào người cô.
Nam Bắc không biết vì sao Chu Sinh lại nhắc đến chuyện của Nam Hoài.
Thậm chí trong tiềm thức, cô không muốn nói quá nhiều về chuyện này, nói càng sâu, ít hay nhiều cũng sẽ liên quan đến CIA. Cô tin tưởng đối với sự hợp tác của Nam gia với CIA, Trình Mục Dương không phải là hoàn toàn không biết gì.
Nhưng nếu hắn vẫn giữ im lặng thì cô cũng sẽ không nói trước.
Nam Bắc uống trà, sờ sờ cái trán cậu bé: “Kỳ thật, trong nội bộ của những ông trùm thuốc phiện này chống ma tuý rất dứt khoát, kẻ nghiện thuốc đều bị xử bắn như nhau. Nếu chính quyền Âu Mĩ đối với nhân dân của mình có sự quyết đoán này, cần gì phải sợ Tam Giác Vàng?” Nói xong câu này, cô bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cười rộ lên: “Đôi khi nghĩ lại, người Nga cùng người Mĩ hợp tác chế tạo bom nơ-tron (2), cũng không khác với thuốc phiện bao nhiêu. Vũ khí cùng thuốc phiện, một là bị bức bách mà chết, một là tự tìm đường chết, khác biệt không lớn lắm.”
(2) một loại vũ khí hạt nhân, khi nổ phóng ra một lượng lớn nơ-tron, nhờ vào khả năng bức xạ của nơ-tron mà nó có tác dụng sát thương, lực xuyên qua tương đối mạnh, sóng xung kích, bức xạ nhiệt và tính phóng xạ nhỏ hơn so với các loại vũ khí hạt nhân khác. Có khả năng sát thương người trong công sự hoặc xe tăng trong phạm vi hữu hiệu. Có thể sử dụng bom nơ-tron trong chiến đấu.
Trình Mục Dương nghe cô nói đến “Nga”, nhẹ nhàng quay đầu, như có như không cười với cô.
Hắn biết cô chỉ mạnh mồm, cảm thấy thú vị.
“Cho nên,” Chu Sinh hạ xuống quân cờ đen, rốt cuộc chuyển tới đề tài chính, “Nam gia có thể đối xử tử tế từ kẻ địch trở thành đồng minh, không giống loại người đuổi tận giết tuyệt. Một chút ân oán, không cần phải giải quyết triệt để. Chuyện của Ngô tiểu thiếu gia sáng nay, tôi cũng nghe mọi người nói qua. Đêm nay ông chủ Trình ‘không ngại đại khai sát giới, đuổi tận giết tuyệt’ Ngô gia, có phải không cần lo lắng nữa không?”
Thì ra, Chu Sinh đi một vòng lớn như vậy, chính là muốn nhắc lại chuyện sáng nay.
Nam Bắc có chút ngạc nhiên. Bất ngờ nhất chính là việc Trình Mục Dương diệt sạch Ngô gia.
Cô và hắn đồng thời nhìn nhau.
Vừa lúc có người thắng ván bài bên dưới được tất cả người xem hoan hô.
Vẻ mặt Trình Mục Dương tán thưởng, nhẹ nhàng vỗ tay, phát ra âm thanh nhịp nhàng. Qua một lát, hắn mới đưa lưng về phía này nói: “Từ lúc tôi nổ súng, chuyện này cùng với người khác không có quan hệ gì. Ngô gia nếu cùng tôi có nợ máu, giữ lại, đối với tôi không có lợi ích.” Giọng điệu hắn thực bình thản nhưng cũng rất cứng rắn.
Trình Mục Dương làm việc này, chính là muốn vĩnh viễn giải quyết tai hoạ về sau. Mà mở lời cầu xin dù sao cũng là chủ nhân của chiếc thuyền này.
Ly trà trong tay Chu Sinh khẽ rung động, phát ra âm thanh ma sát rất nhỏ.
Nam Bắc cầm lấy mấy quân cờ trắng ném vào hộp đựng cờ, bỗng nhiên oán trách vài câu: “Lúc trước cháu có nói qua với Ngô gia, Myanmar là nơi khỉ ho cò gáy, không thích hợp với bọn họ, nhưng họ lại cố tình không nghe , cuối cùng bị chính phủ niêm phong thì trách cháu. Có đôi khi thật muốn nói, ai muốn giữ lấy thứ tốt, mỗi ngày đều phải súng đến đạn đi, tiền nào có dễ kiếm như vậy.”
Con trai của Chu Sinh vẫn ở trong lòng cô.
Cậu bé nghe Nam Bắc nói rất thú vị, cũng học theo lời cô: “Súng đến, đạn đi, tiền nào có dễ kiếm như vậy.”
“Không được bắt chước chị.” Nam Bắc vỗ vỗ cái trán của cậu bé, cười rộ lên.
Âm thanh nhẹ nhàng của cậu bé làm giảm bớt đi bầu không khí căng thẳng.
“Đất liền khí hậu tốt, trị an cũng tốt,” ngay cả Trình Mục Dương cũng nói đùa, giúp cô làm thoáng bầu không khí này: “Nếu có người bằng lòng tiếp nhận Moscow, Trình Mục Dương cũng cam tâm tình nguyện chắp tay nhường cho.”
Cậu bé nghĩ nghĩ, lại nghiêm chỉnh học vẹt: “Nếu có người bằng lòng tiếp nhận Moscow, Trình gia cũng cam tâm tình nguyện chắp tay nhường cho.”
Câu này, tất cả mọi người đều bị chọc cười.
Trong lời nói của Nam Bắc và Trình Mục Dương đều tỏ rõ thái độ.
Bọn họ sở dĩ tồn tại lâu dài theo năm tháng, bình an vô sự, là vì không ai có thể thay thế được.
Không ai có thể thay thế địa vị của Trình gia tại Moscow, cũng không ai có thể thay thế sự ảnh hưởng của Nam gia trong phạm vi tài chính ngầm ở Đông Nam Á. Mà Chu gia cùng Thẩm gia đều là danh môn vọng tộc có lịch sử lâu đời, gốc rễ vững chắc.
Việc này giống như sự tồn tại của Mafia trong từng thời đại, một gia tộc cho dù lớn mạnh thế nào cũng tuyệt đối không có khả năng thôn tính tiêu diệt triệt để các gia tộc còn lại.
Tầm quan trọng tất nhiên là bốn gia tộc bọn họ là một cộng đồng cùng chung lợi ích.
Không cần vì một gia tộc khác mà trở mặt với nhau.
“Tốt lắm,” Chu Sinh rốt cuộc cười, nhấp một ngụm trà: “Dù cho các người muốn tặng, cũng sẽ không có ai dám nhận. Chỉ riêng sòng bạc ở trung tâm Maija cũng đủ khiến cho Ngô gia biến mất, ai còn dám động đến các vụ làm ăn ở biên giới?”
Có một số từ, nhắm vào điểm quan trọng.
Chuyện “Ngô gia biến mất”, Chu Sinh sẽ không nhúng tay vào nữa.
Cả ván bài chỉ có ba trận.
Nam Bắc đem những quân cờ trắng thu dọn, đi đến một bên khán đài trong phòng thì thấy Tiểu Phong ở dưới, hiển nhiên có vẻ như người mới chơi, mà đối diện cậu ta đều là những gương mặt thuần thục. Trình Mục Dương ngồi phía sau Nam Bắc dường như đoán được nghi hoặc của cô liền nói: “Anh có chút mệt mỏi, để Tiểu Phong ngồi thay một lát.”
Nam Bắc nghe được không biết nên khóc hay cười: “Cậu ta thoạt nhìn, chỉ sợ ngay cả bài cửu cũng không biết là cái gì nữa.”
“Nó từ nhỏ đã lớn lên ở Nga, làm sao có thể không biết bài cửu,” Trình Mục Dương cười một cái, nhìn Tiểu Phong đã mất đi phương hướng, chỉ cảm thấy thú vị, “Nó muốn thử, anh để cho nó thử, ba trận thắng hai, ván này thua cũng còn cơ hội.”
Giọng điệu thoải mái, giống như đang thảo luận đêm nay nên ăn cái gì.
Cô xoay người: “Em nghe nói tối qua anh cũng không thắng. Ván bài chỉ có ba ngày, nếu đêm nay anh lại thua, vậy cơ hội trở mình cũng không còn,” Nam Bắc không thể nhìn thấu Trình Mục Dương, “Nếu thua, anh sẽ làm sao?”
“Em muốn biết?” Hắn trầm mặc một lát, bỗng nhiên đè thấp âm thanh nói, “Chúng ta đánh cuộc, nếu em thắng anh sẽ nói đáp án cho em. Nếu em thua… Phải học một câu tiếng Nga.”
“Lại nữa?”
Trình Mục Dương cười: “Đoán xem, trận này là ai thắng?”
Nam Bắc nhìn dáng vẻ đầy tự tin của hắn, xoay người nhìn dưới lầu, có bốn người đang ngồi. Cô biết Thẩm Gia Minh rất am hiểu bài cửu, vốn định đánh cá Thẩm Gia Minh thắng, nhưng nghĩ lại, tùy tiện chỉ một người khác.
Kết quả không cần nói cũng biết.
Là Thẩm Gia Minh thắng.
Trình Mục Dương từ chiếc ghế dựa đứng lên, đi đến phía sau Nam Bắc, hai tay chống bên người cô nói: “Cố ý để anh thắng?”
Thật sự là thành công.
Nam Bắc từ chối cho ý kiến, câu nói lần này hắn dạy cô rất ngắn gọn. Cô chỉ nghe hai lần đã hoàn toàn nhớ kỹ, không đợi Nam Bắc hỏi ý nghĩa, Trình Mục Dương đã nói với cô: “Là ‘Tôi nguyện ý’, nhớ kỹ nó, về sau em nhất định sẽ dùng đến.”
Tôi nguyện ý.
Trường hợp có thể sử dụng câu này cũng không nhiều.
Những mật hiệu của hắn luôn có năng lực khiến cô mềm lòng.
Nam Bắc im lặng mỉm cười, nhìn hắn đến gần mình, nhắc nhở: “Đến phiên anh, trận cuối cùng.”
Trình Mục Dương đặt cằm lên đỉnh đầu cô, khẽ nói đùa: “Xem như bỏ cuộc, chúng ta trở về phòng.”
“Tốt, bây giờ đi.”
“Được, bây giờ đi.”
Hắn đưa tay bẻ cổ tay áo sơmi của mình, quả nhiên giống như bộ dạng bỏ cuộc.
Nam Bắc nhịn không được cười, liếc hắn một cái: “Anh có biết ‘bài cửu khuynh thành’ nói rằng,” cô vươn tay, giúp hắn chỉnh lại cổ áo sơmi, ngón tay dừng lại trên xương quai xanh của hắn, nơi đó có vết thâm của dấu răng, “Ở giữa cánh cửa sống chết của bài cửu, một đêm có thể khiến anh mất cả một toà thành. Thẩm Gia Minh từ nhỏ đã thích chơi trò này, làm không tốt, anh sẽ thảm bại dưới tay anh ấy.”
Nam Bắc đang suy nghĩ có nên cài lại nút áo bên trên không, Trình Mục Dương đã dùng lòng bàn tay vỗ vào trán cô: “Phép khích tướng này đối với anh rất có hiệu quả.” Hắn ra hiệu cô cùng mình xuống lầu, đứng ở nơi gần nhất xem cuộc chiến.
Nam Bắc không cự tuyệt, dù sao hôm nay cô đến đây chính là vì muốn xem dáng vẻ trên bàn đánh bạc của hắn.
Hai người xuống lầu, cô ngồi ở vị trí gần bàn đánh bạc nhất, nhìn Trình Mục Dương ngồi vào bàn.
Hắn đi đến bên cạnh bàn đánh bạc, không biết nói cái gì, Thẩm Gia Minh liền phất tay với nhà cái, người đó hơi khom người rồi rời đi.
Chẳng lẽ bốn người sẽ thay phiên nhau làm nhà cái?
Cô thấy được bọn họ đang chơi bài cửu lớn. Mỗi người có bốn quân bài trong tay, mỗi lần tự do lựa chọn hai quân bài, cùng nhà cái so điểm. Hai cơ hội, hai lần đầu phải thắng mới tính là thắng cuộc.
Rất đơn giản, nhưng cũng không đơn giản.
Mấu chốt là phải biết phân phối bốn quân bài này như thế nào.
Mà rõ ràng, Trình Mục Dương càng thông thạo mưu kế trong đó. Chỉ có nhà cái mới có thể phụ trách việc ném xúc xắc, theo trình tự phân phát bài cho người chơi.
Bài cửu khuynh thành, huyền cơ của nó ngay tại con xúc xắc và cách phân phối quân bài.
Tất cả những điều liên quan đến đánh bạc, Nam Bắc đều học từ Thẩm Gia Minh.
Từ cách đổ xúc xắc thế nào, đến phân biệt cửa sống chết của bài cửu.
Nam Bắc nhớ rõ, cái cô chơi đầu tiên là đổ xúc xắc, Thẩm Gia Minh nắm tay cô dạy cách đổ. Hai người thường ngồi trên bãi cỏ chơi, lúc bắt đầu là vì lừa gạt cô để cùng mình thân mật, Thẩm Gia Minh luôn thắng cô.
Sau đó Nam Bắc tức giận, Thẩm Gia Minh cũng không dám ức hiếp cô nữa, từ từ đem cách khống chế xúc xắc, âm thanh khác nhau đều một chút dạy cho cô. Về sau, hắn không còn thắng cô nữa.
Không biết có phải là cố ý nhường cô hay là vì cái khác.
Từ nơi này, Nam Bắc có thể nhìn thấy hai người bọn họ rất rõ ràng.
Diện mạo của Thẩm Gia Minh hôm nay rất nhã nhặn, mang kính gọng vàng, dùng tay phải lắc nhẹ con xúc xắc: “Thật ngại quá, trận trước là tôi thắng, cho nên trận này chỉ có thể làm nhà cái trước.”
“Không sao,” Trình Mục Dương vẫn ngồi dựa vào ghế, im lặng nhìn Thẩm Gia Minh và xúc xắc trong tay hắn, “Thời gian còn sớm, thẻ đánh bạc của chúng ta cũng đủ để chơi cả đêm.”