“Cũng coi như xa hoa, tôi cảm thấy phong cảnh ở đó rất đẹp, tắm suối nước nóng cũng là một loại hưởng thụ, mấy người anh em không thích bãi tắm suối nước nóng đó nên tự mình đầu tư một cái, có thời gian rảnh thì tới chơi.” Triển Thiểu Huy vừa nói xong thì hắt hơi một cái.
Thật đúng là xa xỉ, Cố Hạ nghĩ trong lòng, lúc này lạnh cóng như vậy chỉ sợ chẳng còn đến được Lạc Vân Sơn nữa. Cô sợ anh lại bị bệnh, như vậy nhất định mình cũng không thoát khỏi trách nhiệm nên nhanh chóng đẩy tấm chăn sang cho anh một chút nữa, lại kéo lên trên, ngược lại Triển Thiểu Huy khoát tay với cô: “Không cần.”
Cố Hạ vẫn kiên trì, “Anh đừng để bị bệnh, hôm nay nói cho cùng là vì tôi chạy lung tung mới khiến cho hai chúng ta lạc đường, hiện tại phải ở trong này ăn đói mặc rách. Anh sinh ra trong gia đình tốt như vậy, có phải là cho tới bây giờ vẫn chưa từng ở trong một nơi cũ nát như vậy không?”
Triển Thiểu Huy giật giật khóe miệng, “Cô vẫn tưởng rằng tôi là một thiếu gia được nuông chiều từ bé sao? Trước kia tôi cũng đã từng chịu khổ, đều đã trải qua những nơi còn khốc liệt hơn, như hôm nay có tính là gì chứ.”
Cố Hạ đoán anh chỉ tự an ủi mình, mặc dù Triển Thiểu Huy nói chuyện không biết nể mặt nhưng cũng là người không tệ lắm, cô quay đầu lại cười với anh, “Thật may khuya hôm nay không phải chỉ có mình tôi lạc đường, bằng không nhất định sẽ điên mất.”
Lúc cô nói những lời này thì Triển Thiểu Huy nhìn thấy hàng mi của cô nhẹ nhàng rung động, ánh nến nhàn nhạt hắt lên mặt cô, sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng một bên mặt nhìn rất đẹp mắt, con ngươi được ánh nến chiếu rọi sáng lên, như những vì sao sáng lập lòe, nụ cười trên mặt ấm áp, trong đêm đen giá buốt trở nên vô cùng hoàn mĩ. Triển Thiếu Huy đã nhìn thấy đủ loại phụ nữ đẹp, hấp dẫn, thanh thuần, trang nhã, nhưng lúc này nhìn khuôn mặt của Cố Hạ thì mắt anh hơi sáng lên, thật lâu sau anh mới thu hồi ánh mắt của mình hỏi: “Cố Hạ, vì sao cô lại thích Quý Phi Dương?”
Cố Hạ sửng sốt, không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, đầu nhích lại gần bức tường, nhìn về phía trước, gãi gãi đầu, “Thật ra thì tôi cũng không biết, đại khái là bởi vì anh ấy rất đẹp trai.”
Anh dùng giọng điệu chắc chắn mười phần nói, Cố Hạ thở dài trong lòng, cho dù anh rất đẹp trai thì cũng phải biết truyền thống đạo đức khiêm tốn của dân tộc Trung Hoa chứ, cô nói: “Anh rất đẹp trai, chẳng qua là người vừa có tiền lại có gia thế như anh không phải một người bình thường dám tùy tiện yêu mến.”
Trong cổ họng Triển Thiểu Huy phát ra một tiếng cười khẽ, “Tôi rất đáng sợ sao?”
“Không phải, không phải.” Cố Hạ vội vàng khoát tay, “Triển thiếu, điều kiện cá nhân của anh rất tốt, nếu bản thân không đủ điều kiện, ai mà dám tùy tiện tự cao trước mặt anh? Không tự ti là may rồi.”
Triển Thiểu Huy mím môi cười yếu ớt, anh cũng không phải người dễ dàng để cho người khác tiếp cận, ý của Cố Hạ anh hiểu, chậm rãi nói: “Cô tiếp xúc với Quý Phi Dương hẳn là không nhiều, cũng không hiểu rõ con người của cậu ta lắm, có lẽ chưa hẳn là cô đã yêu mến cậu ta.”
“Chỉ bởi vì vậy thôi sao?” khóe môi Triển Thiểu Huy nhếch lên, “Có thể cô và Quý Phi Dương không hợp nhau, cô xem hôm nay cô muốn đi cầu thần phật phù hộ cho cô và cậu ta có thể bên nhau, kết quả thần phật cảm thấy khó xử nên mới gây ra chuyện như vậy.”
Cố Hạ bĩu môi, hôm nay gặp phải cảnh như vậy thật không biết là nên nói rốt cuộc ai mới là người nhân phẩm có vấn đề, người đàn ông này chỉ biết đả kích người khác. Triển Thiểu Huy nhìn dáng vẻ của cô thì cười cười, anh tất nhiên không muốn nói đến chuyện của Quý Phi Dương nữa, chuyển chủ đề, “Ở Khải Hoành, công việc và cương vị bây giờ thế nào?”
“Rất tốt.” Trước mắt công việc trợ lí phòng tiêu thụ của Cố Hạ làm việc vặt tương đối nhiều, chẳng qua là phòng tiêu thụ làm việc rất tốt, cuối mỗi năm còn có thể được chia hoa hồng, đãi ngộ thì so ra còn kém những đồng nghiệp khác nhưng mà nói với người vừa tốt nghiệp không lâu mà nói thì rất khả quan.
Triển Thiếu Huy cân nhắc một chút, “Đừng nghĩ nhiều, làm việc cho tốt, sau này có thể chuyển công tác; nếu như Tiểu Ngũ nói cô làm việc không tệ thì cô cũng có thể đến công ty tôi, tôi sẽ tăng lương cho cô.”