Sinh viên đi lại trong vườn trường cũng không nhiều, lúc này, một số sinh viên đang ở trong phòng tự học, một nhóm khác đi làm những chuyện khác, chỉ có số ít rảnh rỗi, xe hơi đậu trên con đường cách bờ hồ không xa, Triển Thiểu Huy nắm tay cô đi đến bên hồ, “Lần đầu tiên gặp em chính là ở bên hồ này.”
Cố Hạ mỉm cười trong lòng, Triển đại thiếu gia đang mang cô đến đây để hoài niệm về chuyện cũ, có thể nhận ra được hôm nay Triển Thiểu Huy cực kì vui vẻ, từ xế chiều đến bây giờ khóe môi luôn không kìm được mà cong lên, mặt cũng nở nụ cười không ngớt. Xuyên qua rừng cây nhỏ bên hồ, cả mặt hồ hiện lên trước mắt, mặt hồ phản chiếu ánh sáng đèn đường tạo thành một số vòng xoáy nhỏ, tản ra ánh sáng nhu hòa làm cho màn đêm càng thêm yên tĩnh, thỉnh thoáng có vài đôi yêu nhau nắm tay đi ngang qua, có người đùa giỡn, có người thân thiết nói nhỏ, có người trầm tĩnh tản bộ, Triển Thiểu Huy nắm tay Cố Hạ, dường như họ cũng chỉ là một cặp yêu nhau bình thường trong trường.
Bọn họ đi đến một chỗ có phong cảnh khá đẹp, cũng không ít người ở đây, Triển Thiểu Huy nhịn không được mở miệng, “Nhớ năm ấy gặp em, hình như chỗ này vắng vẻ hơn nhiều, một mình em muộn như vậy còn chưa về kí túc xá, ở ngoài này làm gì thế?”
“Không nhớ nữa, chuyện lâu quá rồi, nếu anh không nhắc tới thì căn bản em cũng không nhớ rõ khi đó đã nhìn thấy có người nhảy xuống hồ.” Cố Hạ rất thành thật nói, đã lâu như vậy, một vài chuyện vặt vãnh dần dần cũng bị thời gian xóa đi dấu vết.
Triển Thiểu Huy hừ một tiếng từ mũi, “Chuyện quan trọng như vậy anh nhớ rất rõ, sao em lại không nhớ rõ hả?”
Cố Hạ tỏ ra vô tội, “Với em mà nói thì cũng không phải chuyện quan trọng, làm sao mà nhớ được?”
“Còn nói không phải chuyện quan trọng?” Triển Thiểu Huy gằn giọng nói.
“Thôi đươc rồi, cứ coi như là chuyện quan trọng đi.” Cố Hạ thuận theo anh, cười ha ha, “Thật ra đúng là chuyện quan trọng, đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà. Chắc là khi đó tâm trạng không được tốt nên mới ra đây tản bộ, hình như năm hai có một thời gian rất buồn bực.”
“Cố Hạ, em nói ít đi một câu sẽ chết sao?” Triển Thiểu Huy nghiến răng nghiến lợi, rất hiếm khi Cố Hạ nói được một lời dễ nghe.
Cố Hạ cười khanh khách, tiếng cười vang lên bên mặt hồ yên tĩnh như một chiếc chuông bạc đang rung lên, mặt nước êm ả, ánh trăng cong cong treo trên bầu trời, in chiếc bóng nhàn nhạt lên mặt hồ lạnh lẽo, chung quanh gió nhè nhẹ thổi, lá cây hơi đong đưa, tất cả đều trầm tĩnh lại đẹp hoàn hảo.
Hai người nắm tay nhau, đi một đoạn rất dài dọc theo hồ, Triển Thiểu Huy rất cảm khái nói: “Sớm biết chúng ta sẽ kết hôn, sớm biết anh sẽ yêu em như vậy…”
Lỗ tai Cố Hạ dựng thẳng lên, đại thiếu gia nào đó đang nói những lời vô cùng tuyệt diệu.
Triển Thiểu Huy dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói: “Lúc trước khi em vào Khải Hoành, anh nên trong một thời gian ngắn sử dụng quy tắc ngầm với em, sau đó giữ thật chặt em ở bên cạnh, thế thì sẽ không nhùng nhằng lâu như vậy.”
Anh rất đắc ý nói: “Ai bảo anh là ông chủ của em chứ?”
“Nếu sớm biết cuối cùng sẽ lọt vào tay anh như vậy thì em sẽ không vào Khải Hoành, dù đi bán bảo hiểm cũng không vào Khải Hoành.” Cố Hạ thở hổn hển nói, “Huống hồ, anh đã không còn là ông chủ của em nữa.”
“Bây giờ anh là ông xã của em.” Triển Thiểu Huy đắc ý cười, “Ông xã còn có nhiều quyền lợi hơn cả ông chủ.” (bản gốc là “lão bản” và “lão ông” á)
Ông xã đúng là có nhiều quyền lợi hơn ông chủ, ví dụ như trên đường trở về, ở trên xe Triển Thiểu Huy bắt đầu động chân động tay với Cố Hạ, ánh đèn trong xe không sáng lắm, không khí có hơi mập mờ, Triển Thiểu Huy ôm vòng qua lưng Cố Hạ còn tay kia thì có hơi không được an phận, Cố Hạ đánh anh, “Đứng đắn một chút.”
“Chúng ta là vợ chồng mà.” Triển Thiểu Huy nhắc nhở cô, đặt đầu của cô lên vai mình, “Còn một đoạn nữa mới về tới nhà, em nghỉ ngơi một chút đi.”
Anh yên lặng trở lại, đến khi Cố Hạ ngoan ngoãn tựa đầu vào vai của anh thì lại bắt đầu vòng qua ngang hông cô mà giở trò, ngón tay chui vào dưới áo của cô, nhẹ nhàng đùa nghịch làn da của cô, Cố Hạ bị anh chọc cho ngứa ngáy, mở to mắt: “Đừng nghịch nữa.”
“Nếu em không phiền vậy thì chúng ta hôn đi.” Anh nói xong thì nâng Cố Hạ lên hôn xuống, trong xe có tiếng nhạc chậm rãi du dương, bình thường trong tình huống này Cố Hạ cũng không cự tuyệt, hai tay vòng lên cổ của anh, mút hương vị của anh vào, cảm nhận được lồng ngực cùng cả cơ thể của anh đang căng thẳng, cô buông lỏng tay, sau đó lại rút lui, chuẩn bị chấm dứt nụ hôn nóng bỏng này thì lại nghe thấy giọng nói mơ hồ của Triển Thiểu Huy: “Đừng ngừng lại.”
Anh dùng một tay giữ lấy gáy của cô, tay kia dùng sức ôm lấy lưng cô, chuyển Cố Hạ đặt lên đầu gối của mình, tiếp tục hôn. Cố Hạ ngồi trên đùi anh, phía dưới vật đằng sau lớp vải kia đang trồi lên chạm vào cô, cô biết anh đã có phản ứng, đầu nghiêng nghiêng cười thành tiếng, chỉ chỉ xuống dưới, “Hình như sắp xảy ra hỏa hoạn rồi nha.”
Triển Thiểu Huy ôm eo của cô, bờ môi vẫn còn lưu luyến trên cổ cô, giọng nói trầm thấp nghèn nghẹn vang lên: “Em giúp anh dập lửa đi.”
“Đừng, dừng tay, em…” Cố Hạ không muốn chơi trò xe chấn với anh, đẩy anh ra nhưng không được.
Triển Thiểu Huy đè cô xuống, một tay đã kéo quần cô xuống, thăm dò vào trong, lưu luyến vuốt ve nơi tư mật kia, nghe thấy Cố Hạ phát ra âm thanh yêu kiều, trên mặt Triển Thiểu Huy hiện lên một nụ cười tà quái, phun ra luồng khí nóng rực bên tai cô, “Bây giờ chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đây chính là nghĩa vụ vợ chồng bình thường.”
“Ai là vợ chồng với anh…” Cố Hạ thật sự muốn mắng anh, từ xế chiều sau khi ra khỏi cục dân chính, trên mặt Triển Thiểu Huy viết hai chữ “đắc ý” thật lớn, nhưng mà cô chưa mắng xong thì đã cảm thấy trên người mát lạnh, quần áo trên người rơi xuống, Triển Thiểu Huy nằm trước ngực cô, hôn hít thân thể của cô, đầu lưỡi vươn ra vẽ vài vòng làm cho toàn thân Cố Hạ đều nóng bừng lên, khẽ hừ những tiếng “A…ưm…”
Triển Thiểu Huy nghe thấy cô khẽ kêu thành tiếng thì toàn thân càng thêm khô nóng, ngẩng đầu lên, một tay ở phía dưới đã từ từ đi vào, cảm nhận được thân thể Cố Hạ co rút lại, anh cười bên tai cô, “Kiên nhẫn một chút, không thể kêu lớn quá được, nếu không sẽ bị người khác nghe thấy đấy…”
Vừa nói ngón tay vừa xoay vài vòng rồi lại chậm rãi di chuyển, bất thình lình tiến vào thật sâu, Cố Hạ rên lên, bị anh dày dò đến nỗi sắp rơi nước mắt, qua lớp kính thủy tinh trong suốt nhìn thấy ánh đèn đường bên ngoài, Cố Hạ căng thẳng muốn chết, quơ một tay lên, đứt quãng cầu xin: “Đừng như vậy, em không chịu được, trở nhà rồi hãy làm…”
Hai chân của cô kẹp thật chặt, Triển Thiểu Huy không rút ra được, cắn cắn vành tai của cô, “Muốn làm việc ấy với em ngay lúc này, như vậy mới có hứng thú.”
Cố Hạ không ngừng vặn vẹo, có làm gì thì thân thể cũng không nhúc nhích được, phía trước chính là lái xe, còn có một người trợ lí khác ngồi trên ghế phụ, Cố Hạ cảm thấy nhất địnhh sẽ bị người ta nghe thấy, cô không vô sỉ như tên Triển Thiểu Huy kia, “Không được, thả em ra, không được như vậy…”
“Nhưng anh lại cảm thấy em rất thích, kích thích như vậy, nhất định em sẽ rất thích.” Triển Thiểu Huy cảm nhận được ngón tay đang thăm dò chỗ kia ngày càng trơn ướt, anh bật ra tiếng cười trầm thấp, ngón tay lại giật giật, “Ướt đẫm rồi, nghĩ một đằng nói một nẻo.”