Tuần phủ đại nhân liếc người bên cạnh một cái, nhàn nhạt nói : "Vinh hộ vệ tựa như là rất khẩn trương?"
Vinh Ứng vẻ mặt hổ thẹn."Không dối gạt đại nhân, vừa rồi thuộc hạ cũng bị ngài dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sủng cả người đây".
"Hừ, bản quan sớm đoán được Trộm Sói sẽ đem Mộ Dung Tử đẩy ra mới dám bắn mủi tên này, ngươi nên bắt chước học theo sư gia, xem hắn trấn định thế nào". Ánh mắt lạnh lùng cười nhạt liếc khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ của sư gia.
Cái người trấn định kia quay đầu lại nhìn đại nhân cung kính vái chào.
"Là đại nhân sáng suốt, đại nhân sáng suốt”.
Vẻ mặt Vinh Ứng khâm phục chắp tay. "Sư gia không hổ là túc trí đa mưu, ngài quả nhiên liệu việc như thần".
"Đâu có, đâu có, ha ha!"
Hắn không bị dọa sao? Ai, ai, ai, có người nào biết hắn rất khổ a, cho dù trong lòng đổ mồ hôi lạnh nhưng vẫn phải cố giữ mặt mũi chứ, đừng tưởng rằng chuyện đơn giản vui vẻ như vậy, nếu không luyện tập sẽ bị nội thương. Ai kêu mình phục vụ chủ tử là Tuần phủ đại nhân thích giày vò người khác, cho dù muốn nhìn Ôn tử hắn khóc, cũng đừng nên dọa người như vậy, sẽ phát tim bệnh mất.
Phủ nha bầu không khí tràn ngập nặng nề. Từ Huyện lệnh đại nhân cho tới quan binh nô bộc, mọi người đều căng thẳng, nói ít, làm việc nhiều, nơm nớp lo sợ, bản thân luôn cảnh giác.
Vài quan sai thừa dịp rỗi rãi tụ tập một chỗ mà than dài thở ngắn.
"Mấy ngày nay, sắc mặt Tuần phủ đại nhân thực trầm trọng, có thể thấy chuyện Trộm Sói trốn thoát làm cho đại nhân cực kỳ mất hứng".
"Ai, đúng vậy, vốn tưởng là đã nắm chắc phần thắng trong tay, Trộm Sói có chắp cánh cũng không thể bay, nhưng dường như Trộm Sói trên người thật sự có cánh, chúng ta người đông như vậy, bao vây quanh phòng không kẽ hở lại bị hắn giảo hoạt thừa dịp lộn xộn chạy thoát rồi".
"Nói rất đúng, mấy năm nay đại nhân đến các tỉnh dẹp tan không ít hang ổ giặc cướp, thủ lĩnh bọn giặc cướp nào nghe đến tên của đại nhân mà không sợ đến co giò bỏ chạy?
"Nói đến tên Trộm Sói này cũng thật là rất cao siêu đi, hai lần đều bị hắn chạy thoát rồi, làm tổn hại uy danh đại nhân, khó trách đại nhân bị mất hứng".
Nói đến nơi đây, mọi người nhất thời thở dài.
"Chúng ta rất căng thẳng, đầu óc sẽ không sáng suốt, tâm trạng đại nhân không tốt, lúc này đừng nên chọc đại nhân khó chịu".
Mọi người gật đầu, đều dặn dò lẫn nhau phải cẩn thận làm việc.
Trong đó một gã quan sai ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Kia, không phải Ôn sư gia sao?"
Nói đến Ôn tử, Ôn sư gia, trong phủ từ lớn đến nhỏ, mặc kệ là quan sai, nô bộc hay nha hoàn, không ai không thích hắn.
Ôn sư gia chẳng những thông minh tuyệt đỉnh, nói chuyện khéo léo, người lại rất khôi hài, chỉ cần cùng hắn tán gẫu vài câu lập tức sẽ bị hắn chọc cười vui vẻ, cùng đại nhân nghiêm túc uy hiếp khác nhau, Ôn sư gia luôn hòa ái dễ gần, không có làm ra vẻ quan quyền.
Cùng hắn nói chuyện có cảm giác giống như tắm gió xuân, mặt hắn luôn tươi cười, nhã nhặn, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chưa từng thấy Ôn sư gia tức giận hoặc là lộ ra vẻ mặt mất hứng, dường như chuyện lớn đến tay hắn đều biến thành chuyện nhỏ không đáng kể.
"Sư gia, sư gia." Đám quan sai đi tới, mọi người nhìn thấy sư gia đều khẩn cấp cùng hắn trò chuyện. Ôn sư gia phe phẩy quạt lông, nhìn thấy mọi người, mỉm cười chắp tay đáp lễ.
"Các vị quan sai đại ca khỏe".
"Sư gia tới vừa vặn, chúng ta có việc muốn thỉnh giáo sư gia".
"Nói thỉnh giáo quá khách sáo, ngoại trừ việc lấy vợ sinh con, tại hạ bị giam vào đại lao, nếu giúp được các vị đại ca chút gì sẽ làm hết sức".
Đám quan nghe xong không nhịn được cười ha ha, chỉ mới nói có vài câu đã bị sư gia chọc cho cười chảy nước mắt.
Mọi người vồn vả vây quanh sư gia, ngày thường có vấn đề gì đều đến thỉnh giáo sư gia nghe nhiều biết rộng, trước mắt mọi người gặp vấn đề khó giải quyết còn phải dựa vào đầu óc thông minh của sư gia.
"Sư gia, ngài nghĩ biện pháp cứu mọi người nha".
"Trộm Sói trốn thoát làm cho chúng ta bị thảm rồi, đã mấy ngày nay, không khí trong phủ thật nặng nề".
"Vì bắt Trộm Sói, Đại nhân cấm đi lại Thành vào ban đêm và phải đề phòng nghiêm cẩn không phân biệt ngày đêm, bọn ta ngay cả buổi tối nghỉ ngơi, vui đùa đều bị hủy bỏ".
"Không chỉ có như thế, còn phải mỗi ngày lục soát gắt gao, trước khi chưa bắt được Trộm Sói, đại nhân còn ra lệnh cấm uống rượu, bọn ta ngay cả uống rượu giải buồn đều không được". Nói đến rượu, mọi người nhịn không được than thở, khuôn mặt khổ sở.
Ôn tử gật đầu. "Thì ra là thế, các vị đại ca đừng khổ sở, theo tại hạ phán đoán, đại nhân sẽ rất nhanh bắt được Trộm Sói".
Mọi người vừa nghe, mặt hiện lên mừng rỡ. "Sư gia, lời này thật sao?"
"Tại hạ phán đoán, không bao lâu nữa Trộm Sói sẽ quy hàng đại nhân".
Lời này quả nhiên làm cho tinh thần đám quan sai phấn chấn hẳn lên.
"Thật tốt quá, các huynh đệ nghe xong cũng thật cao hứng".
"Nhưng sư gia, nói không bao lâu nữa, đại khái là bao lâu?"
Vẻ mặt Ôn sư gia cười thần bí."Thiên Cơ không thể tiết lộ, nói ra vạn nhất bộ lộ, không phải là thất bại trong gang tấc sao?"
Lời này rất có lý, Ôn sư gia nói “không thể nói thì là không thể nói”, mọi người chẳng những dùng sức gật đầu, còn dặn dò lẫn nhau không thể hỏi lại, vẻ mặt tỏ ra rất hiểu chuyện.
"Nói được là phải được". Ôn tử vái chào mọi người sau đó phe phẩy cây quạt, tươi cười rời đi, hắn giơ tay nhấc chân, luôn ung dung, thanh thản. Thật là nhanh? Nói thực ra, trong lòng Ôn tử hắn không có một chút nắm chắc.
Nói ra lời này, bất quá là trấn an mọi người thôi, một tháng cũng là nhanh, ba tháng cũng là nhanh, dù sao quá nhanh cũng không bằng chậm lại một chút, quá chậm cũng chết, trừ phi Trộm Sói từ trên trời rơi xuống, nếu không bắt không được, nôn nóng cũng vô dụng, chờ lửa cháy đến mông rồi nói sau.