Khi hậu nước N không khác mấy so với trong nước, hơi lạnh, khá có lợi cho công tác phòng chống dịch bệnh.
Trong đống đổ nát bụi đất bay bay, thi thể bị đốt bỏ, cứu viện đã gần đến giai đoạn kết thúc, từng sinh mệnh dần tan biến. Chung Bình nhớ tới thảm họa mười năm về trước, ở Trung Quốc mật độ dân cư dày đặc như thế, nơi xảy ra động đất càng thê thảm hơn, trong một đêm trời long đất lở không nhìn thấy ngày mai, hi vọng xa xôi không thể thành.
Cô cũng là một trong những người đã mất đi người thân.
Sau ba mươi sáu ngày, nhân viên cứu viện đào ra được một con lợn còn sống trong đống đổ nát, chấn động cả nước, sau đó được đưa vào viện bảo tàng, tính đến nay đã là hơn mười tuổi.
Nó dường như trở thành một loại biểu tượng.
Tính mạng Từ Điển không gặp nguy hiểm, nhưng tình hình cũng không tính là lạc quan, Mại Mại ngàn dặm xa xôi tới nước N, khi nhìn thấy người hai mắt đỏ ửng, Chung Bình ôm lấy cô ấy im lặng an ủi, Mại Mại không chịu nổi, khóc rống lên.
Chung Bình vừa xuất viện, lập tức tham gia công tác phòng dịch bệnh, các đồng đội trong SR cùng giảng giải về việc sử dụng nguồn nước an toàn. Vật tư cứu viện không ngừng được chuyển tới, bọn cô còn chiêu mộ tình nguyện viên ngay tại địa phương. Khi Lục Thích rảnh cũng sẽ đến giúp đỡ, phần lớn thời gian anh đều tham gia chiến đấu hăng hái với đội trưởng Hà, mỗi ngày trở về đều thay đổi từ đầu đến chân . Sau hai lần Chung Bình giúp anh giặt quần áo, Lục Thích xoắn xuýt bao lâu, không nỡ để cô phải ra tay, cuối cùng đem hết quần áo cô vừa ngâm trong nước, tự mình giặt.
Chung Bình không dám ghét bỏ.
Đồng phục SR không ngừng nhuộm đầy thành phố đổ nát này, hôm trước khi về nước, Chung Bình và Lục Thích để loại toàn bộ thuốc men còn thừa cho nhân dân địa phương. Có một cậu bé năm sáu tuổi giữ lấy quần áo Chung Bình không buông, trên khuôn mặt ngăm đen là đôi mắt to sáng như sao.
Chung Bình cười ôm lấy cậu bé, nói bằng tiếng Anh, Sao vậy bé?
Cậu bé sợ hãi: Mọi người phải đi rồi sao?
Đúng vậy, mai bọn chị đi rồi.
Cậu bé cúi đầu không nói gì.
Chung Bình: Đừng sợ, em là nam tử hán, sau này trong nhà còn phải dựa vào em, em phải chăm sóc cho cha mẹ và cả em gái nữa.
Cậu bé cầm lấy ống tay áo cô, nhìn quần áo cô, muốn nói lại thôi. Chung Bình suy nghĩ, xoa đầu cậu bé.
Khi rời đi, cậu bé đứng ở cửa nhà, mặc chiếc áo siêu to của SR, vẫy tay với Chung Bình: Hẹn gặp lại! Hẹn gặp lại! lại khẽ giật tay áo, đạp vào ngực, giống như đang nói Em làm được, em làm được.
Hẹn gặp lại! Chị, hẹn gặp lại!
Chung Bình cũng vẫy tay với cậu bé: Hẹn gặp lại!
Lục Thích đập vai cô, để cô quay đầu lại, cười: Nhìn em lưu luyến không rời như vậy, muốn ở lại ăn bữa cơm sao?
Chung Bình thở dài: Em thực sự hi vọng bọn họ có khả năng mời khách ăn cơm. Phần lớn mọi người ở đây đầu rất khổ.
Lục Thích nhéo mặt cô: Hiếm khi thấy em không ra vẻ bà cụ non, giả vờ người lớn gì chứ.
Chung Bình đập vai anh.
SR đến im lặng không một tiếng động, khi quay về tin tức không ngừng bùng nổ. Là lực lượng cứu viện không trung phi chính phủ đầu tiên tham gia cứu viện quốc tế, không còn nghĩ ngờ gì về việc SR mở ra thế giới mới cho người dân, lần đầu tiên mọi người biết đến sự tồn tại của cứu viện không trung, vừa ủng hộ vừa tự hào. chào đón ở sân bay, tặng đầy đồ ăn đồ uống và hoa tươi, truyền thông chen chúc nhau.
Lục Thích căng thẳng, nhấc áo lên, che nửa mặt, thuận tiện che cho Chung Bình. Chung Bình cũng đã quen trốn tranh, theo phản xạ muốn tìm cách chuồn, chân vừa đặt xuống đột nhiên nhớ tới mình đã bị lộ chuyện với người nhà, lầm bẩm: Em phải trốn gì chứ?
Lục Thích đang cầm áo, suy nghĩ nói: Không trốn nữa?
Anh muốn trốn không?
Anh thì không có vấn đề gì.
Vậy chúng ta thể hiện chút đi.
Lục Thích ưỡn ngực ngẩng đầu.
Đội cứu viện không trung SR chụp chung một tấm ảnh thắng lợi ở sân bay.
Về đến nhà, cha mẹ cô coi như báu vật, em họ cũng bám theo mọi nơi, khi cô vừa quay mặt đi, mẹ cô đang định giáo huấn cô thì bị cha cô túm vào phòng.
Bà Chung: Làm gì thế, tôi có chuyện muốn nói với Bình Bình.
Ông Chung: Nói gì?
Đương nhiên là bảo nó đừng làm chuyện này nữa.
Tôi biết ngay là bà muốn nhắc đến chuyện này! Ông Chung nói, Con bé vừa đi cứu người trở về, bà không khen, không tự hào vì nó, ngược lại còn muốn giội nước lã?
Cái này sao gọi là giội nước lã được chứ? Lúc Bình Bình ở bên kia ông không lo lắng, không sốt ruột sao? Ai ngay cả tối ngủ còn không ngon, hiện tại thì lại nói với tôi cái gì tự hào với không tự hào? Hai ngày trước tôi nói với ông thế nào, ông cũng đâu có nói đồng ý cho nó làm cứu viện!
Tôi nói không đồng ý lúc nào?
Ông còn muốn tôi nhắc ông nhớ lại sao? Bà Chung hất tay, Hiện tại đừng có nói những lời vô nghĩa với tôi, tóm lại tôi nhất định phải nói với nó, tuyệt đối không thể làm chuyện này nữa, mấy ngày nay trong lòng tôi đêu thấp thỏm, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, con bé...
Bà Chung nén khóc, Nếu nó gặp chuyện không may, tôi cũng không sống nổi, cái gì mà SR, đó là thu mua mạng người đấy!
Bà bà bà... Ông Chung chỉ trích bà, Sao bà có thể nói ra những lời này, đây là cứu người, là chuyện vĩ đại đấy, không có bọn họ, trước đó Bình Bình của chúng ta sao có thể bình an? Bà đừng quên năm đó, làm người không thể quên nguồn cội! Lại dỗ dành, Nếu muốn nói thì hãy bảo nó phải cẩn thận, an toàn đặt lên hàng đầu, không cho phép nó nói dối nữa, đi đâu cũng phải thành thật khai báo với chúng ta!
Hai người nhỏ giọng thương lượng trong phòng ngủ, Chung Bình ở bên ngoài lặng lẽ tránh đi, suỵt một tiếng với em họ, em họ mấp máy môi hỏi: Có chuyện gì không chị?
Không sao. Chung Bình nói.
Chung Bình ở nhà với cha mẹ hai ngày, ngày thứ ba cô tự mình xuống bếp làm một bàn đồ ăn, sau khi ăn xong lôi kéo cha mẹ quay về phòng khách, ngồi nghiêm chỉnh, đưa Ipad đang phát tin tức cho hai ông bà xem, chỉ vào tấm ảnh chụp chung nói: Cha mẹ xem, đây là Lục Thích.
Cha mẹ cô nhìn vào tấm ảnh.
Vóc dáng Lục Thích cao, vô cùng nổi bật trong đội, mặc đồng phục, tinh thần sáng láng, ông Chung chưa nhìn rõ người, lúc này nhìn vào ảnh vô cùng hài lòng, bà Chung im lặng, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Chung Bình lại giải thích với cha mẹ về hiểu lầm lúc trước, còn kể về lúc cô bị nhốt, Lục Thích lái máy bay cứu cô, miêu tả vô cùng tỉ mỉ, nói được một nửa, mẹ đột nhiên ngắt lời cô, oán giận đánh vào tay cô: Trời ạ, hiện tại con mới chịu nói thật, trước đó còn nói không có việc gì, hóa ra là gạt cha và mẹ sao? Con muốn chọc mẹ giận chết à?
Chung Bình sửng sốt, lập tức ôm lấy mẹ làm nũng: Mẹ à, con là người chuyên nghiệp, lần sau con mang hai người đi leo núi, cha mẹ nhín sẽ biết thực ra cứu viện không hề nguy hiểm như vậy đâu, lần này chỉ là tai nạn mà thôi.
Bà Chung lau hai giọt nước mắt, chấp nhận lại than thở, Con nói nhiều như vậy là muốn nói gì?
Chung Bình mấp máy môi, nhỏ giọng nói: Lúc ở trong phòng bệnh, anh ấy đã cầu hôn con.
Ông Chung: ...
Sự im lặng chỉ diễn ra trong chớp mắt, bà Chung ấn chặt ngón tay, thở dài thật mạnh: Quyết định thời gian bảo cậu ta đến nhà ăn cơm.
Chung Bình thở phào: Vâng!
Đột nhiên bà Chung hỏi: Tay cậu ta ổn rồi chứ?
Tay? Tay gì ạ? Chung Bình ngạc nhiên.
À, không có gì.
Tối đó Chung Bình ra ngoài, đi thẳng đến nhà Lục Thích, anh kinh ngạc mở cửa: Sao hiện tại lại đến đây, không phải nói ở nhà với cha mẹ ba ngày sẽ không ra cửa sao? Nói xong, ôm lấy eo cô, đưa cô vào nhà.
Chung Bình không đáp, hỏi lại anh: Anh ăn tối chưa?
Ăn rồi, em ăn chưa?
Ăn rồi. Chung Bình hỏi, Anh ăn gì thế?
Gọi đồ ở bên ngoài.
Hộp thức ăn trên bàn còn chưa bỏ đi, một đống tài liệu, màn hình laptop còn sáng, Chung Bình liếc qua thấy mấy cái Thông báo tuyển dụng .
Lục Thích lấy đồ uống, gập laptop lại, ôm Chung Bình ngồi xuống, mở đồ uống ra, hỏi: Buổi tối em ngủ ở đây à?
Hôm về nước đầu tiên cô bị cha mẹ hỏi han ân cần, sau đó bị mấy cô dì chú bác trong nhà đến dạy bảo rồi khen ngợi, Tôn Giai Hủ và Tiểu La nhắn tin an ủi, lãnh đạo đơn vị bảo cô nghỉ ngơi lấy lại tinh thần.
Hai ngày này nhanh chóng trôi qua.
Không biết một mình Lục Thích sống như thế nào, trong điện thoại anh đều nói ổn cả.
Chung Bình hôn anh, hai người đi vào phòng ngủ.
Lâu lắm không ân ái, lần đầu tiên nhanh chóng chấm dứt, lần thứ hai làm một lúc lâu. Làm xong, Lục Thích để Chung Bình nằm trên người mình, xoa lưng cô.
Chung Bình cọ vào ngực anh, hỏi: Hai ngày nay anh làm gì thế?
Ăn ngủ, ngủ ăn, không làm gì hết.
Không đi ra ngoài chơi sao?
Có gì để chơi chứ... Hôm qua Thẩm Huy đến đây rủ anh đi hát, ngẫm lại cảm thấy chả có gì thú vị, anh không đi. Lục Thích hôn trán cô, thở dài, Nếu không đêm nay em đừng quay về nữa, gọi điện thoại về nhà nhé?
... Vâng.
Lục Thích: ...
Chung Bình ngẩng đầu: Gì thế?
Lục Thích: Dễ dàng như vậy sao?
Chung Bình cười: Là sao, không phải vừa rồi anh thuyết phục em à?
Cánh tay Lục Thích căng thẳng, cười: Vậy hôm nay em đừng nghĩ đến chuyện đi về, nhanh gọi điện thoại về đi.
Đợi lát nữa... Chung Bình hơi dịch người lên.
Tầm mắt Lục Thích đi xuống, Chung Bình lại nằm sấp xuống, nhìn mắt anh: Nhìn gì thế?
Lục Thích cười: Được, không nhìn, anh sờ.
Đừng làm bậy..
Em nói xem.
Chung Bình bọc kín chăn, hỏi anh: Quà tặng anh mua lần trước còn chứ?
Quà tặng gì cơ?
Chung Bình: ...
Lục Thích xoắn tóc cô, trên tay cuộn thành đuôi thỏ, Còn, sao vậy?
Chung Bình: Mẹ em bảo anh tuần sau tới nhà em ăn cơm.
Ngón tay Lục Thích hơi run, đuôi con thỏ rơi ra, anh nhìn chằm chằm Chung Bình.
Chung Bình làm như không có việc gì, Em đã nói với cha mẹ anh cầu hôn em trong bệnh viện... có tính không?
Lục Thích: ...
Thình thịch thình thịch.
Lục Thích ôm chặt lấy Chung Bình, lăn hai vòng trên giường, muốn nói gì đó lại không nói được, muốn mắng người cuối cùng lại nuốt vào.
Cuối cùng anh hét lên, Tính! Sao lại không tính chứ! Bà xã!