Lái xe khỏi bãi đỗ, khi đi qua nhà hàng, Cao Nam nghiêng đầu nhìn, ánh đèn buổi tối chợt lóe qua.
Ban ngày trời trong nắng ấm, buổi tối mưa nhỏ bay bay, mưa bụi dừng trên cửa kính xe, không biết có phải do ảo giác hay không, trong đó dường như có cả tuyết nữa. Cao Nam bật cần gạt nước, lại tiện tay bật radio, người dẫn chương trình giao thông đúng lúc nhắc đến thời tiết, quả nhiên là mưa kèm theo tuyết.
Đèn đỏ, đoàn xe xếp thành hàng dài, anh ta chậm chạp dừng xe lại, ngón tay khẽ gõ lên vô lăng. Phía trước chật kín, không thể dịch chuyển được, Cao Nam hơi mất kiên nhẫn, sờ vào túi, trống không, cuối cùng lấy một viên kẹo cao su ra, bỏ vào miệng, dần dần bình tĩnh.
Một lát sau, đoàn xe chậm chạp lăn bánh, Cao Nam đuổi theo.
Nửa tiếng sau về đến nhà, anh ta ngồi xuống sô pha, cầm laptop bắt đầu xử lý công việc. TV chuyển sang chế độ tắt âm, trong màn hình là tin tức đài trung ương, đến 0 giờ sau khi chuyển sang chương trình khác, anh ta mới đóng lap, ngồi im một lát, lấy di động ra nhìn.
Màn hình bỗng nhiên thay đổi, tên Lục Học Nhi xuất hiện trước mặt, Cao Nam nhíu mày, qua một lúc mới bắt máy, giọng cô gái ở bên đầu kia gọi: Cao Nam, anh mau đến bệnh viện!
Cao Nam càng nhăn mặt hơn, Sao vậy?
Lục Học Nhi nức nở khóc: Cổn Cổn bị sởi, cả người còn phát sốt, tôi đưa nó đến bệnh viện nhưng quên mang theo ví tiền, anh mau mang tiền đến.
Cao Nam nói: Tôi giúp cô gọi cho Thẩm Huy...
Chưa nói xong đã bị ngắt lời.
Thẩm Huy Thẩm Huy! Mợ nó tôi gọi anh đấy, anh lập tức mang tiền đến cho tôi! Cao Nam tôi nói cho anh biết, nếu con tôi xảy ra chuyện gì tôi sẽ bắt anh đền mạng!
Lục Học Nhi như bị tâm thần, hoang mang lo sợ, Tôi không biết, tôi không biết, Cổn Cổn...
Cao Nam liếc đồng hồ, bất đắc dĩ nói: Bệnh viện nào?
Lục Học Nhi ở ngoài chơi đến hơn nửa ngày, buổi tối về nhà chơi với Cổn Cổn, hiếm khi không để dì Nguyệt chăm sóc, mà để cho Cổn Cổn ngủ bên cạnh mình, vừa hôn vừa dỗ thằng bé đi vào giấc ngủ, còn cô ấy xem TV lướt di động.
Ai ngờ chuẩn bị đi ngủ thì nghe thấy Cổn Cổn khóc, tiếng khóc còn kì lạ, trán lại phát sốt, cởi quần áo ra thấy cả người phát ban.
Cô ấy nhất thời sụp đổ, sau khi đánh thức dì Nguyệt vội vàng lái xe tới bệnh viện gần biệt thự nhất, hai người đều quên mang tiền, người giúp việc lại nghỉ, cô ấy bảo dì Nguyệt trở về lấy tiền, nhưng lại nhanh chóng kích động, đứa bé còn đang kiểm tra, cả người cô ấy run rẩy.
Khi Cao Nam chạy tới, nhìn thấy Lục Học Nhi chỉ mặc một áo khoác bên ngoài bộ đồ ngủ, đi đôi giày đi tuyết, không trang điểm, mái tóc vẫn là màu vàng, rối bù, nhìn chẳng ra thể thống gì, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh.
Lục Học Nhi nhìn thấy người, dịch chăn cho đứa bé, khẽ nói: Đi nộp tiền trước.
Cao Nam nộp tiền xong quay lại, mới hỏi: Đứa bé thế nào rồi?
Lục Học Nhi vỗ về đứa bé nói: Trước đó tiêm vắc xin cho Cổn Cổn, bác sĩ nói là dị ứng với vắc xin.
Cao Nam: Có nghiêm trọng không?
Có thể không nghiêm trọng sao, không biết bao giờ những vết phát ban này mới biến mất. Ánh mắt Lục Học Nhi đỏ lên, cúi đầu, người bên cạnh không nhìn thấy, Khóc đến mức mặt đỏ bừng hết cả lên.
Đứa bé còn phải quan sát thêm mới có thể xuất viện, Cao Nam cởi áo khoác, ngồi chờ bên cạnh, trong lúc đó y tá đến một lần, Lục Học Nhi không hiểu rõ, Cao Nam hỏi lại lần nữa, rồi giải thích cho cô ấy nghe.
Chờ y tá rời đi, Lục Học Nhi mới khẽ thở phào, vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của con trai, nói: Anh nhìn tay nó nè giống y như món đồ chơi, trước đây nghịch búp bê thế nào thì giờ nó cũng y thế.
Lục Học Nhi hôn tay con, lại nói với Cao Nam: Anh xem đi!
Cao Nam tùy tiện liếc qua: Ờ.
Lục Học Nhi quay đầu đi, nhìn anh ta một lát, khóe miệng cong lên, tầm mắt lại nhìn con, nói: Đi mua cho tôi chai nước, ngoài hành lang có máy bán nước tự động.
Cao Nam hơi do dự mới đứng lên, ra ngoài mua nước cho Lục Học Nhi. Đợi người rời đi, Lục Học Nhi mới nhìn về phía di động, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, hơi do dự rồi vươn tay ra.
Một lát sau.
Cao Nam mua nước xong, đẩy cửa đi vào nói: Nước đây...
Mới nói được một nửa, anh ta nhanh chóng đi lên giật lấy điện thoại, Lục Học Nhi né tránh anh ta, giơ di động lên cao, nhìn màn hình, cười lạnh: Tôi tùy tiện ấn một chút, anh đoán xem tôi nhìn thấy gì nào?
Trên màn hình là bức ảnh, trong ảnh là khuôn mặt tươi cười hơi mờ của Chung Bình.
Hóa ra là phóng to lên. Lục Học Nhi nhìn di động, lại kéo lui xuống, Hóa ra là ảnh chụp chung... có phải là hoạt động bên chỗ leo núi kia không?
Lại vòng vo, Còn có ảnh chụp chung của hai người nữa, muốn nhìn người ta thì cần gì phải phóng to ảnh, để tấm này không phải tốt lắm sao?
Khuôn mặt Cao Nam bình tĩnh, rút lấy di động về, Cô đừng quá đà.
Tôi quá đà? Lục Học Nhi trào phúng, Anh có ý nghĩ bẩn thỉu mà vẫn còn mặt mũi nói tôi quá đà?
Cao Nam không để ý tới Lục Học Nhi, xóa tấm ảnh đi, Sao cô mở khóa được?
Lục Học Nhi ôm tay, Tại sao tôi phải nói cho anh chứ?
Nói! Cô mở khóa như thế nào!
Lục Học Nhi nhếch môi: Thực sự muốn biết sao?
Cao Nam không đáp.
Lục Học Nhi từ từ đến gần anh ta, cầm lấy di động trong tay anh ta, Cao Nam không bỏ ra, cô ấy nhìn thẳng đối phương, dùng sức túm lấy, Cao Nam nhíu mày buông ra.
Lục Học Nhi liếc anh ta, ngón cái đặt lên phím Home, nhấn một cái, màn hình mở ra, khóa được mở bằng vân tay.
Anh đoán xem tôi nhập vân tay vào từ khi nào? Lục Học Nhi hỏi.
Cao Nam rút di động về.
Anh đoán xem tôi lấy được di động của anh lúc nào?
Cao Nam vẫn không đáp.
Anh đoán xem trong tình huống nào tôi có thể bất tri bất giác lấy được di dộng của anh, còn có thời gian dư dả thêm dấu vân tay vào?
Cao Nam nhìn về phía cô ấy.
Lục Học Nhi nhếch miệng, chậm rãi nói: Bình thường anh không uống rượu, bởi vì anh tự biết được tửu lượng của mình, chỉ cần say rượu anh sẽ gây ra chuyện... Còn nhớ lần anh uống rượu say là khi nào không?
Cao Nam lạnh mặt.
Anh và anh trai tôi điều tra tất cả bạn bè khác phái của tôi một lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa điều tra ra được cha của Cổn Cổn là ai, anh có muốn biết không, tôi nói cho anh nhé?
Cao Nam vội nắm áo Lục Học Nhi, cô ấy bị ép ngẩng đầu lên, mỉm cười vui vẻ: Tôi nói cho anh biết, cho dù một ngày nào đó Chung Bình chia tay với anh trai tôi, chị ấy cũng tuyệt đối sẽ không ở bên anh, sẽ không bao giờ ở bên cha của cháu ngoại bạn trai cũ.
Lục Học Nhi ngừng cười, nhấn mạnh từng chữ một: Cao Nam, anh vĩnh viễn sẽ không có cơ hội!
Cao Nam ấn Lục Học Nhi lên tường, hung ác nhìn chằm chằm cô ấy, Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin sao?
Anh không tin, vậy chi bằng để cho Chung Bình hỗ trợ xét nghiệm ADN nhé?
Cao Nam bỏ cô ấy ra, sắc mặt đen sì: Đồ điên! Không quay đầu lại cứ thế bỏ đi.
Lục Học Nhi bật cười thành tiếng, chờ người biến mất, cô ấy ngồi xổm xuống, sợ đánh thức đứa bé, che miệng lại.
Cô Lục, cô Lục? Dì Nguyệt cầm ví, chạy hồng hộc vào.
Đến rồi? Sao không để sang năm hãy đến? Lục Học Nhi ngẩng đầu, lau nước mắt trên khóe mắt, vẫn châm chọc như cũ.
Ở đầu kia Chung Bình về nhà, buổi tối ngủ không ngon, hôm sau khi ăn cơm với Lục Thích lại không yên lòng. Sau khi đấu tranh tư tưởng, qua mấy ngày cô đến nhà Lục Thích chơi VR.
Lục Thích mua một đống đồ ăn, bày đầy trên bàn, lắp đặt xong thiết bị VR, ôm Chung Bình để cô ngồi trong lòng mình, hai người cùng chơi.
Là một trò chơi mới, cảnh tượng khủng bố rất chân thật, Chung Bình cúi đầu trốn vào lòng anh, nhưng vẫn không thoát được cảnh tượng quỷ quái trước mắt, cô không ngừng hét, Lục Thích cười ha ha.
Chung Bình bị người hôn, nhìn thấy xác sống, lại muốn cởi mũ ra: Lục Thích! Lục Thích! Lục...
Miệng được bỏ vào một miếng cá khô, cô nhai nhai, trong lòng bình tĩnh hơn chút, bên tai có người nói: A...
Chung Bình há mồm, lại được nhét miếng cá nữa vào trong miệng.
Chơi đủ rồi, Lục Thích để thiết bị VR sang bên cạnh, ôm cô nói: Anh mới thay ga giường.
Chung Bình: ...
Trong nhà tắm có khăn mặt và bàn chải đánh răng mới.
Chung Bình: ...
Tắm nhé?
Đợi đã. Chung Bình gọi người, Còn sớm mà, đúng rồi, anh có album ảnh không? Em muốn xem ảnh chụp của anh.
Chung Bình: Muốn tìm hiểu một chút về quá khứ của anh.
Lục Thích lập tức đi lấy cho cô, chỉ có một quyển album, trang đầu tiên là ảnh anh chơi bóng rổ.
Chung Bình bị thu hút: Đây là ảnh thời đại học sao?
Ừ. Lục Thích chỉ vào ảnh, Ảnh này do Thẩm Huy chụp.
Lại chỉ sang tấm bên cạnh: Người bên cạnh anh là Cao Nam, có nhận ra không? Lúc đó tổ chức đại hội thể thao, anh gọi cậu ta đến làm cu li, em nhìn mặt cậu ta kìa.
Chung Bình cười: Hai người không phải học chung một trường đại học sao?
Anh và Thẩm Huy học chung trường, Cao Nam không học đại học.
Hả? Chung Bình hơi bất ngờ.
Lục Thích xoa đầu cô nói: Bằng cấp không chứng tỏ được năng lực, anh không quan tâm cậu ta có học đại học hay không, năng lực của cậu ta giỏi là được.
Chung Bình gật đầu.
Tiếp tục lật, ảnh Lục Thích đi du lịch khi học đại học, tham gia hoạt động, ảnh thời trung học, còn có ảnh chụp chung với Cao Nam, hình ảnh hai người đi tiểu dưới đèn đường, không biết ai là người chụp. Chung Bình nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Lục Thích che ảnh, Xem ảnh khác.
Chung Bình: Hai người cũng có thời kì trẻ trâu như vậy sao?
Lục Thích sờ đầu cô: Xem ảnh khác.
Chung Bình bật cười.
Thời kì trung học không có bóng dáng của Thẩm Huy, xuống chút nữa đã đến cuối, chỉ còn tấm ảnh Lục Thích đeo khăn quàng đỏ.
Chung Bình: Hết rồi?
Ừ, hết rồi.
Sao chỉ có từng này vậy?
Anh không thích chụp ảnh.
Vậy mà anh cũng xếp được thành album sao?
Thẩm Huy làm giúp anh đấy, làm gì có chuyện anh làm việc này. Lục Thích nói, Thế nào xem ảnh của anh hiểu được thêm gì chưa?
Chung Bình: Chỉ biết anh từng có hai thời kì.
Lục Thích ôm cô: Thời em còn đi học nhất định là học sinh ba tốt.
Lần sau cho anh xem ảnh của em. Chung Bình lại hỏi, Lúc này anh mấy tuổi?
Lục Thích nhìn vào tấm ảnh đeo khăn quàng đỏ, nói: Hơn bảy tuổi thì phải, vừa vào tiểu học, bà ngoại tìm người chụp ảnh cho anh.
... À.
Lục Thích thoáng cười, xoa đầu cô. Chung Bình ôm lấy eo anh, cọ vào ngực anh.
Qua một lát, Chung Bình hỏi: Không có ảnh lúc nhỏ hơn nữa sao?
Nhỏ hơn? Lục Thích nói, Không có, trước đây anh không chụp ảnh.
Chung Bình nhìn về phía tấm ảnh đeo khăn quàng đỏ.
Đứa trẻ bảy tuổi có thể nhìn ra được khuôn mẫu hiện giờ của Lục Thích, khuôn mặt, môi giống y như đúc, nhưng không thể so sánh với tấm ảnh lúc một tuổi kia.
Chung Bình đang suy nghĩ, đột nhiên bị người ôm lấy: A...
Lục Thích khiêng người lên vai: Đi, mang em đi xem phòng ngủ của anh.
Chung Bình qua đêm ở nhà Lục Thích, hôm sau trời còn chưa sáng hẳn, lại bảo Lục Thích đưa cô về. Ai ngờ buổi tối lại trở về nhà anh, đồ đạc của cô cũng tăng thêm một chút.
Lúc Lục Thích không phải đi tiếp khách sẽ mang cô đi ăn cơm xem phim, đi về muộn, cả người đầy mùi rượu chui vào chăn, có lúc ngoan ngoãn tắm xong mới lên giường, lúc SR huấn luyện hai người sẽ cùng ra cùng vào, mỗi sáng sớm mở mắt ra là nhìn thấy nhau.
Chung Bình vẫn chưa liên lạc lại với Tiểu La, chớp mắt đã đến cuối năm, đêm giao thừa SR phối hợp với lực lượng cảnh sát thành phố Nam Giang, sắp xếp hai trực thăng tiến hành phòng thủ trên không.
Lần đầu tiên Chung Bình tham gia nhiệm vụ làm phi công, thay đồng phục phi hành, cô và Lục Thích lên hai chiếc trực thăng khác nhau, tiến hành phòng thủ trên bầu trời Nam Giang.
Thành thị thu nhỏ lại, ngọn đèn giống như đá quý nhiều màu sắc, cô sống ở Nam Giang nhiều năm, đây là lần đầu tiên quan sát cảnh đêm từ trên cao đến thế.
Ánh đèn bao trùm toàn thành phố, khí thế khoáng đạt, rung động lòng người.
Hai đầu không trung, Chung Bình và Lục Thích thực hiện giám sát, báo cáo tình hình cho mặt đất.
Chung Bình đeo tai nghe, không nghe thấy tiếng reo hò, nhưng có thể cảm nhận được sự náo nhiệt trong dòng người dày đặc, bữa tiệc hân hoan kéo những người xa lạ tụ tập cùng một chỗ.
Trung tâm Nam Hồ bắn pháo hoa, đủ loại hình dáng, thắp sáng đêm tối, tỏa sáng như ánh trăng.
9.
8.
7.
....
3.
2.
Pháo hoa hiện lên con số.
1.
Chung Bình nhìn về đầu xa bên kia, khẽ nói: Năm mới vui vẻ.
Năm mới vui vẻ. Lục Thích ngồi trong khoang điều khiển, sờ khăn quàng cổ ấm áp, tìm người ở bên đầu không trung kia.