Hôm sau Lục Thích tinh thần phấn chấn thức dậy, Chung Bình vẫn còn đầu bù tóc rối, nhắm mắt ôm đầu gối, buồn ngủ mơ màng nói: Chiếc màu xám.
Lục Thích lấy một chiếc áo lót màu xám từ trong va li ra, Cái này?
Chung Bình cố gắng nhấc mí mắt, Ừ.
Quần lót thì sao?
Chung Bình: ...
Lục Thích chọn ra một chiếc quần lót trắng in hình quả dứa, Anh cứ tưởng nội y của em toàn một màu, vậy mà còn có cả hình hoạt hình sao?
... Bỏ ra. Chung Bình tỉnh táo.
Lục Thích cười: Hôm nay mặc cái này đi.
... Không.
Mặc cho anh xem.
Lục Thích đi thẳng về phía giường, mở ổ chăn ra, kéo cô, mặc quần lót vào. Chung Bình đá chân trốn tránh, vui đùa ầm ĩ một lúc lâu, vẫn bị bắt mặc vào.
Chung Bình mặc nội y đi vào nhà tắm rửa mặt, Lục Thích nhanh tay vỗ mông cô, nhìn cô đi vào, nói: Anh tính mai về nước.
Chung Bình dừng bước, quay đầu nhìn anh: Ngày mai ư?
Đi đột xuất quá, còn một đống việc chưa giải quyết, hơn nữa... Lục Thích hất cằm, Anh còn phải luyện bay, bọn em huấn luyện, anh cũng phải thế chứ.
Chung Bình suy nghĩ, gật đầu: Anh đã đặt vé máy bay chưa?
Lát nữa đặt.
Chung Bình đi vào đánh răng: Vậy anh đừng ngủ nữa, tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai phải bay mười mấy tiếng, lên máy bay ngủ không ngon đâu.
Lục Thích đi theo vào WC, miệng Chung Bình đã đầy bọt kem đánh răng, anh ôm cô từ phía sau, nói: Tối nay chúng ta đi hẹn hò.
Hẹn hò? Miệng Chung Bình đầy bọt nói không rõ.
Em không cần quan tâm, cứ để anh. Lục Thích nói.
Từ hôm tới Mỹ đến nay, mỗi ngày ngoài việc ăn cơm huấn luyện ngủ nghỉ, Chung Bình còn chưa đi đâu chơi, nghe Lục Thích nói như vậy, lúc huấn luyện ban ngày, ý chí chiến đấu của cô càng tăng vọt, chờ thế giới hai người buổi tối.
Kết thúc một ngày huấn luyện, trở lại ký túc xá ăn cơm, Lục Thích ra hiệu bằng mắt cho Chung Bình, cô gật đầu, sau đó rửa mặt đi ra, Lục Thích đã ngồi trong xe chờ cô.
Chung Bình ngồi bên ghế lái, xe khởi động.
Mấy người trong kí túc xá đang ăn uống, cắn răng nhìn theo, châu đầu ghé tai khoa trương kêu: Tôi phải gọi điện thoại cho bà xã xin cái ôm mới được.
Mọi người bật cười.
Xe chạy đến một bãi biển, Chung Bình xuống xe hít thở sâu: Thoải mái quá đi.
Lục Thích lấy một thùng đồ từ sau cốp xe ra, nói: Đi thôi.
Chung Bình cởi giày ra, xách giày, bước theo anh.
Hạt cát mềm mại, dẫm dưới chân vô cùng thoải mái, Chung Bình hỏi anh trong thùng để gì.
Lần trước lúc ở nhà anh, không phải anh nói mang em đến bờ biển đi dạo sao? Lần này vừa khéo cách kí túc xá gần. Lục Thích mở thùng, lấy một tấm thảm từ trong ra, lại lấy một đống ngọn nến, Đồ đó, em xem đi.
Chung Bình ngồi xổm xuống cầm một ngọn nến lên quan sát, cười: Anh muốn bữa tối dưới ánh nến sao?
Ừ, có thích không?
Em nói không thích thì sao đây?
Em không được lựa chọn. Lục Thích nói thẳng.
Chung Bình: Vậy em thích.
Lục Thích bị chọc cười vì bộ dáng này của cô, hôn cô một cái, lấy bật lửa châm nến. Ước chừng hơn mười ngọn nến, hợp lại thành hình trái tim, lại lấy ra pho mát và rượu vang, huơ huơ điện thoại di động, nói: Đoán xem anh muốn làm gì.
Chung Bình ăn vụng một miếng pho mát: Làm gì thế?
Lục Thích liếc cô: Hai mươi ngày này em tính không post lên vòng bạn bè sao?
Chung Bình liếm ngón tay, chạy vài bước, tạo dáng pose: Mau chụp đi!
Lục Thích buồn cười, trong tiếng thúc giục của cô chụp ảnh.
Tối nay Chung Bình mặc váy dài bên ngoài khoác áo mỏng, chụp ảnh rất phù hợp, chân ngâm trong nước biển, lạnh đến mức khiến cô run rẩy, Lục Thích liếc thấy, ngoắc tay: Lên thôi, tối lạnh lắm.
Không sao. Chung Bình vẫn đứng trong nước, Chụp cho em mấy tấm nữa, chụp cả khối đá ngầm bên kia nữa nhé.
Lục Thích đành phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Chụp ảnh xong, rượu cũng đã mở ra, Lục Thích rót hai chén, Chung Bình cúi đầu post lên vòng bạn bè, Lục Thích nhìn qua.
Chung Bình: Ban ngày họp, buổi tối đi dạo bãi biển, không biết có thể bắt được cua không, các vị giáo sư vất vả, chờ mong hội nghị ngày mai!
Bên dưới là đống ảnh vừa chụp xong.
Lục Thích cầm chén rượu, đập lên vai cô, cười: Bịa chuyện cũng trôi chảy như vậy.
Chung Bình hừ một tiếng.
Lục Thích để chén rượu lên trước miệng cô, Chung Bình thuận theo uống, trên di động nhanh chóng có lời nhắn, là mẹ dặn cô đừng làm việc quá vất vả, Chung Bình nhanh chóng trả lời lại.
Uống rượu vang kèm pho mát, gió biển thổi thưởng thức cảnh đêm, Chung Bình dựa vào lòng Lục Thích, hai người nhỏ giọng nói chuyện, không bao lâu sau Lục Thích có điện thoại, phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người.
Lục Thích bắt máy, Chung Bình nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, một lát sau, hôn anh một cái, Lục Thích quay đầu lại, cười sờ mặt cô.
Chung Bình ngáp một cái, nằm xuống bên cạnh, nghe người trò chuyện, cô buồn ngủ.
Một lát sau.
Lục Thích kết thúc cuộc gọi, quay đầu tìm người, thấy Chung Bình nằm úp sấp mặt xuống, nhắm mắt ngủ, anh mỉm cười, ghé sát vào xem.
Nhìn một lúc lâu, anh chống tay, nằm nghiêng bên cạnh, ngón tay nhéo lỗ tai, gạt tóc cô, cuối cùng sờ vào mũi cô.
Khóe miệng Chung Bình cong lên, A... Qua một lúc, xoay người, mở to mắt: Làm gì thế?
Có muốn hô hấp nhân tạo không? Lục Thích hỏi.
Chung Bình cười: Không cần.
Ờ.
Tư thế của Lục Thích vẫn không thay đổi, bóp mũi cô, sau một lúc lâu, Chung Bình ngạt thở, nói bằng giọng mũi: Muốn.
Lục Thích cười, bỏ tay ra cúi đầu, miệng đối miệng làm hô hấp nhân tạo cho cô, một lúc lâu mới xong, người bên dưới thở hổn hển, Lục Thích nói: Thiếu kinh nghiệm, để anh luyện thêm mấy lần nữa.
Chung Bình: Có muốn em dạy cho anh không?
Mắt Lục Thích sáng ngời: Được!
Chung Bình xoay người đứng lên, đè anh xuống.
Tóc rơi xuống, cô vén ra sau tai, cúi đầu nhìn anh nói: Còn nhớ phương pháp cấp cứu không?
DRCBA. Lục Thích nói, Danger, xung quanh không có người.
Chung Bình cười: SE, anh là ai?
Lục Thích.
Em là ai?
Người phụ nữ của anh.
Tay Chung Bình đè lên ngực anh, Lục Thích lập tức nói: Không cần hồi phục tim phổi đâu, hiện tại anh không thể thở nổi.
Chung Bình không nhịn được bật cười.
Lục Thích ôm chặt eo cô: Mau lên.
Vâng.
Chung Bình rút khăn giấy ra, chọc một lỗ nhỏ, đặt ở ngoài miệng Lục Thích, nói: Hiện tại người làm hô hấp để cho vệ sinh sẽ làm một màng hô hấp cho người bệnh, giống như thế này.
Lục Thích: ...
Chung Bình cúi đầu, nâng cằm Lục Thích lên, bóp mũi anh, khẽ dán lên miệng qua qua lớp khăn giấy, làm hô hấp cho anh.
Lục Thích: ...
Lặp lại ba lần, Lục Thích ôm eo cô, ánh mắt yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Chung Bình đứng dậy, vén tóc, khóe miệng hơi nhếch lên, vươn tay, bỏ khăn giấy ra, lại cúi đầu, truyền khí cho Lục Thích.
Không khí mới mẻ từ khoảng miệng tiến vào tim phối, cổ họng Lục Thích khẽ phát ra tiếng, ôm lấy người ngồi trên anh.
Chung Bình giữ đầu anh, nhìn anh, tiếp tục truyền khí.
Trong mắt hai người chỉ có nhau.
Gió biển dịu dàng, sóng biển làm nhạc đệm, một góc trời, dưới ánh trăng, con người hạnh phúc.