Chiều hôm sau, phân đội SR Nam Giang lên đường về.
Lục Thích lái xe, Chung Bình ngồi bên cạnh anh, phía sau còn có một Cao Nam bị thương.
Sau khi đi vào nội thành, ven đường chất một đống đủ mọi màu sắc, Chung Bình nhìn chằm chằm một lúc, nghe thấy Lục Thích hỏi: Thứ gì vậy?
Chung Bình nói: Một số đồ ăn bị nước lũ cuốn đi.
Sao lại chất ở kia?
Phơi nắng cho khô, tiếp tục dùng hoặc để bán.
Hả?
Chung Bình giải thích: Mấy người dân không nỡ bỏ đi, luôn cảm thấy bị ngâm trong nước vẫn có thể ăn được. Còn có một ít thương nhân vô lương tâm, chuyên thu mua mấy thứ này với giá thấp, bán lại với giá thị trường.
Lục Thích: Cũng không sợ ăn vào chết người?
Giải thích thì bọn họ không muốn nghe, hoặc là không tin. Phải biết rằng ngay cả thuốc tiêu độc bọn họ cũng không chịu hiểu, có khi bọn em vừa giải thích xong, quay đầu lại đã thấy bọ họ giấu đi đem bán.
Người như thế... chỉ có thể kiếm được vậy thôi, không cần phải để ý.
Chung Bình tất nhiên là không để ý.
Trên đường đi cô và Lục Thích thay phiên nhau lái xe, sau khi trời tối cuối cùng đã đến tòa nhà SR ở Nam Giang.
Chuyển xong thiết bị vào, Chung Bình chống eo lau mồ hồi nói: Hai người về trước đi.
Lục Thích hỏi: Còn em?
Em ở trong này giúp một lát, anh đi trước đi, xe em đỗ ở đây mà.
Lục Thích quả thật rất mệt, còn có nhiều chuyện phải làm, trên xe còn có người bệnh, anh cũng không phải kẻ ngốc, dặn dò Chung Bình lái xe cẩn thận, Chung Bình không ngừng gật đầu.
Thu dọn xong thiết bị cứu viện, đội trưởng Hà ra lệnh cho mọi người nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, cuối cùng Chung Bình cũng lên được chiếc Mini về nhà.
Xử lý một chút mụn nước trên chân, Chung Bình ngủ một giấc, hôm sau về đơn vị làm việc, ôm ấp Tôn Giai Hủ lâu ngày gặp mặt, không có thời gian nói chuyện phiếm, tranh thủ thời gian làm việc.
Sau khi tan tầm, cô đi cùng Tôn Giai Hủ đến spa chăm sóc da, từ hội sở rời đi, Chung Bình mang theo hành lý trở về nhà cha mẹ.
Hai ông bà đã lâu không gặp cô, ông Chung nội liễm hơn, quan tâm vui vẻ cũng không lộ ra ngoài, bà Chung xụ mặt trách móc Chung Bình, trách móc tương đối mới bưng cho cô bát canh mộc nhĩ trắng.
Chung Bình ngồi xếp bằng trên sô pha, khuấy canh, nói: Sao nóng thế, con muốn ăn lạnh cơ.
Buổi tối không thể ăn đồ lạnh, một đứa con gái lại còn học y như con sao không chịu để ý gì cả, chớp mắt nửa năm nữa là hai sáu rồi, mấy năm này là quan trọng nhất với phụ nữ, nhất định phải chú ý chăm sóc...
Mắt thấy mẹ bắt đầu muốn cằn nhằn, Chung Bình nhanh chóng nói: Vâng vâng. Đưa một thìa canh vào miệng.
Chân con làm sao thế này? Bà Chung hỏi.
Trên chân còn dán băng, Chung Bình nói: Không có gì, chỉ là nổi mấy mụn nước thôi.
Bà Chung đau lòng: Đi núi thế này đây. Công việc của các con sao lại phải lên núi xuống nông thôn chứ? Mới có mấy ngày mặt mũi đã hốc hác, không được, mẹ phải đi tìm lãnh đạo bọn con phản ánh mới được.
Chung Bình nuốt mộc nhĩ trắng xuống, cười ôm vai mẹ: Con không hoàn thành bài tập thì mẹ cũng đi tìm chủ nhiệm lớp tính sổ sao?
Bà Chung đập vào đầu gối cô: Biết vậy mẹ đã sớm bảo con chuyển trường.
Chung Bình: ...
Chung Bình ăn hết hai bát canh, bà Chung lấy mấy tấm ảnh từ trong phòng ngủ ra, hỏi ý kiến Chung Bình: Con xem mấy người này diện mạo của ai được?
Chung Bình vừa nhìn, năm tấm ảnh đều là mấy người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cô lập tức hiểu ra, nói: Là Lão Hoắc...
Chính là chọn cho chú Hoắc con đấy, lần trước vụ kia hỏng rồi, hiện tại sắp không còn gánh nặng nữa, đương nhiên phải nhanh chóng làm xong việc cho chú ấy.
Vợ cũ của chú ấy đã...?
Chưa đâu. Bà Chung phi phi hai tiếng, Phủi phui cái mồm, mẹ nói như thế, con cũng không thể học theo mẹ. Dù sao cũng để mẹ lo liệu trước cho chú ấy, con xem mấy tấm ảnh này đi, cô này năm nay ba mươi sáu, cao 1m65, có công việc, tiền lương ba nghìn, ly dị không con. Người này bốn mươi, cùng tuổi với chú Hoắc con, cũng đã ly dị, có nuôi một con trai nhỏ, là giáo viên cấp hai. Người này trẻ nhất, mới ba mươi hai, làm thư ký riêng, từng có một bạn trai tám năm, bởi vì xảy ra chuyện nên hủy hôn, mẹ đã nói điều kiện của chú Hoắc con, cô ấy không hề để ý, nói muốn gặp...
Giới thiệu xong năm người, bà Chung bảo Chung Bình cho ý kiến, Con rất thân với chú Hoắc, hiện tại cũng đã lớn rồi, có thể giúp tư vấn phương diện này.
Chung Bình im lặng mấy giây, nói: Đều rất tốt... con không chọn được.
Vậy con xem người nào hợp mắt, chọn bằng trực giác đi.
Chung Bình chỉ vào tấm ảnh người ba mươi hai, Cô ấy đi, thoạt nhìn dịu dàng.
Bà Chung sắp xếp lại ảnh, qua một lát nói: Đúng rồi, còn chuyện này suýt thì quên mất, em họ con sẽ tới đây học trung học.
Hả? Chung Bình kinh ngạc.
Bà Chung giải thích nguyên nhân với cô, Em họ con tính cách bướng bỉnh y con, thời gian trước ầm ĩ trong nhà, sau đó cha con thương lượng với mẹ, chúng ta giúp con bé một chút, dù sao năm đó...
Chung Bình im lặng, bà Chung đập tay cô, nói tiếp: Các mối quan hệ của cha con đều ở đây, dù sao Nam Giang cũng phát đạt hơn quê nhiều, trình độ dạy học cũng tốt hơn, thành tích của em họ con cũng tốt, ba con nhờ chút quan hệ và tiền sẽ sắp xếp được, qua mười ngày nữa con bé sẽ tới đây, đến lúc đó ngủ phòng con, phòng dành cho khách để người giúp việc ở, con về thì ngủ cùng với nó, chịu chật một chút nhé?
Chung Bình lắc đầu: Đương nhiên là không sao. Đã tìm được người giúp việc chưa ạ?
Hiện tại còn đang tìm kiếm, phải tìm người có sức khỏe, biết chút nghiệp vụ, cha và mẹ sẽ chịu trách nhiệm, con không cần bận tâm.
Hơn mười ngày không trở về, trong nhà một đống chuyện lạ, Chung Bình ngồi nghe, hơn mười giờ mới được mẹ thả về phòng.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi đêm cô đều chạy về nhà ngủ, cố gắng chăm sóc cha mẹ.
Công việc của Lục Thích bận rộn, ngay cả huấn luyện của SR đều tạm thời vắng mặt, bình thường toàn trao đổi với cô qua weixin, thỉnh thoảng Chung Bình ở trong phòng thí nghiệm chưa kịp trả lời, sau khi trả lời, tin tiếp theo phải chờ cô về nhà tắm rửa xong mới nhận được.
Hôm nay Chung Bình tắm rửa xong, khóa trải cửa phòng ngủ, bổ nhào vào giường, mở sách ra.
Cô nghiên cứu về đan len.
Mũi đơn, mũi móc, mũi lên xuống...
Mũi mười bốn, mũi mười hai, mũi mười...
Ba lên ba xuống ba lên ba xuống... Hai xuống ba lên ba xuống ba lên...
Chung Bình cầm kim đan, xuyên len vào, cảm thấy mắt sắp mù mất, thở dài, bỏ đồ sang bên cạnh, lại lắp mô hình máy bay.
Mất hơn nửa tiếng, cô xoa tay, thưởng thức thành phẩm của mình từ xa.
Nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, cô thuận tay mò lấy chuồn chuồn tre, tay vặn một cái, nhìn đỉnh đầu nó xoay, ánh sáng màu vàng lấp lánh, cô không muốn để hết pin, cho nên để xoay một vòng, tắt đèn, tiếp tục chơi.
Đột nhiên có tiếng báo weixin, Chung Bình bắt lấy chuồn chuồn, mở ra xem.
Lục Thích: Ngủ rồi?
Chung Bình: Chưa.
Lục Thích: Đang làm gì vậy?
Chung Bình nhìn len và mô hình máy bay trên giường, nhắn lại: Đang đọc sách.
Lục Thích: Đọc sách gì?
Chung Bình đang định nhắn lại, tin mới đã đến: Em xuống nhà đi.
Chung Bình: ...
Chung Bình đánh chữ: Xuống nhà cái gì?
Lục Thích: Anh ở dưới nhà em, mau xuống!
Chung Bình sửng sốt, lập tức nhảy xuống giường, chân trần chạy đến bên cạnh cửa sổ, kéo rèm lên, chỉ nhìn thấy hồ nước và núi giả ở tiểu khu, đèn đường mờ mờ, ban đêm mười giờ không có một bóng người.
Chung Bình nhanh chóng hoàn hồn.
Chung Bình: Anh ở nhà nào?
Gửi đi mấy giây, tiếng chuông vang lên, Chung Bình ấn nghe, liếc nhìn vách tường phía đông, co đầu rụt cổ nhỏ giọng nói: A lô?
Lục Thích: Em ở nhà cha mẹ?
Chung Bình: Vâng.
Lục Thích: Sao lại chạy về nhà cha mẹ ngủ, có phải là cuối tuần đâu.
Chung Bình: Mấy ngày nay em luôn ở nhà cha mẹ.
Lục Thích: ... Địa chỉ.
Chung bình: ... Cái gì?
Lục Thích: Hôm nay anh rảnh.
Chung Bình: Mấy giờ rồi...
Lục Thích: Còn sớm, anh đến đó, em đi xuống.
Chung Bình: Xa lắm.
Lục Thích: Báo địa chỉ!
Chung Bình: ...
Chung Bình nghe giọng anh hơi khàn khàn mệt mỏi, không nỡ nhẫn tâm, báo địa chỉ chung cư, báo xong hỏi anh: Anh vừa xong việc?
Lục Thích: Ừ, vừa xuống bàn rượu.
Chung Bình: Anh uống rượu à?
Lục Thích: Không uống, tối qua làm việc quá muộn, ngủ được có ba tiếng, hôm nay đau đầu, buổi tối chỉ uống chút trà thôi.
Chung Bình suy nghĩ, nói: Anh để di động bật loa ngoài, đừng cúp máy.
Lục Thích: Làm gì?
Chung Bình: Em sợ anh ngủ gật, để nói chuyện với anh.
Lục Thích thấp giọng cười, Được.
Lục Thích để loa ngoài, lái xe khỏi tiểu khu của Chung Bình, đi theo chỉ dẫn, trên đường trò chuyện linh tinh với cô.
Cuộc sống về đêm ở thành phố Nam Giang mới bắt đầu, trên đường xe cộ tấp nập, bên đường thường xuyên gặp phải mấy kẻ phóng xe bạt mạng, khác hoàn toàn với cảnh tượng ở khu thiên tai, ngày hôm sau khi anh trở về, lái xe còn hơi hoảng hốt.
Lục Thích hỏi: Em có muốn ăn khuya không, anh mua đồ cho em?
Chung Bình: Anh đi đến đâu rồi?
Lục Thích: Đường Võ Hà Bắc.
Chung Bình: Khéo ghê, bên đó có cửa hàng Đồ ăn vặt Phương Phương , đối diện với hiệu sách Tam Liên, nếu anh nhìn thấy, đi vào đó mua giúp em một phần canh phù trúc.
Lục Thích: Được, còn gì nữa không?
Chung Bình: Hết rồi, anh tự xem muốn ăn gì thì mua.
Lục Thích quay đầu xe, lộn trở lại gần hiệu sách Tam Liên, tìm cửa hàng đối diện.
Một cửa hàng bánh kẹo, một cửa hàng kim khí, một cửa hàng hoa, một cửa hàng túi xách, Đồ ăn vặt Phương Phương.
Anh dừng xe bên lề đường, đi vào cửa hàng, mua hai phần canh phù trúc, lại thêm mấy xiên thịt, trở lại xe đi đến địa điểm.
Chung Bình tính toán lộ trình cho anh: Đi qua đường Võ Hà Bắc rồi?
Lục Thích: Ừ.
Qua một lát, Chung Bình: Đường Xuân Đường?
Lục Thích: Em tính chuẩn thế.
Được rồi.
“Đường hẻm Lâm Gia.
Đúng vậy.
Trong phòng ngủ, Chung Bình trốn trong chăn nhỏ giọng nói chuyện với anh, một lát sau nghe thấy đầu kia hỏi: Đoán xem hiện tại anh đến chỗ nào rồi?
Chung Bình xoay người ngồi dậy: Anh tới rồi?
Bên đầu kia khẽ cười: Tầng 22 đúng không? Mau xuống đi.
Sao lái nhanh vậy.
Chung Bình nhảy xuống giường, cởi váy ngủ, thay áo phông và quần đùi, khẽ mở cửa. Phòng khách tối đen, cha mẹ không có động tĩnh gì, cô khẽ đi qua phòng khách, mở cửa, đi ra ngoài.
Đi ra khỏi thang máy, liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông dựa vào bên chiếc Land Rover, cô đi qua, tiếng dép lê vang khẽ trên mặt đất.
Lục Thích giang hai tay bắt được cô, hôn mạnh cô hai cái, Nhớ chết mất!
Chung Bình: ...
Chung Bình lén nhìn lên lầu phía sau, không thấy có gì khác thường, cô quay đầu lại, kéo tay Lục Thích, hôn một chút, Lục Thích muốn ôm lấy cô bị Chung Bình ngăn lại.
Đồ ăn khuya của em đâu?
... Trong xe.
Lấy đồ ăn khuya ra, Chung Bình dẫn anh đến chòi nghỉ mát bên hồ nước.
Đèn đường sáng sủa, trong hồ còn có uyên ương nghịch nước, gió đêm mát mẻ hợp lòng người, không hề cảm thấy nóng nực. Hai người ăn thịt nướng và canh, Lục Thích cắn một miếng phù trúc hỏi: Nhân gì vậy, ngon thế.
Chung Bình nói: Không phải anh làm về nhà hàng sao, đoán thử xem.
Lục Thích: Anh làm quản lý chứ không phải đầu bếp. Đoán thử, Sò?
Chung Bình gật đầu: Đúng vậy, có chút sò ốc và hải sâm, canh nhà họ rất ngon.
Khó trách thơm vậy.
Chung Bình đưa xiên thịt đến bên miệng anh: Đồ nướng nhà họ cũng ngon lắm.
Lục Thích cắn miếng, gật đầu nói: Ngon thật.
Chung Bình ăn hết phần còn lại.
Một đống đồ ăn, trong nháy mắt đã bị hai người ăn sạch, mua canh còn được tặng hai gói giấy ướt, xé ra lau miệng, Lục Thích tựa vào cột chòi nghỉ ngơi, ôm lấy Chung Bình, trò chuyện với cô.
Lục Thích: Em vừa đọc sách gì thế?
Chung Bình nói: Lý thuyết trực thăng.
Lục Thích nhíu mày: Đã thi xong rồi em còn xem?
Còn chưa huấn luyện bay, em ôn tập một chút, để tránh lúc đó lại luống cuống tay chân.
Chậc, đúng là học sinh ngoan. Lục Thích nhéo mũi cô, bảo cô nhấc chân lên, Cho anh xem mụn nước thế nào rồi.
Biến mất rồi, không cần nhìn. Chung Bình nói.
Lục Thích mặc kệ, bỏ cô ra, để chân cô lên.
Lục Thích cúi đầu kiểm tra một lúc, vẫn còn chưa hết, nhưng làn da trên chân đã khôi phục bình thường, anh xoa một chút, nói: Nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nay đừng có chạy lung tung.
Vừa ngẩng đầu, khóe miệng cong lên.
Tư thế của Chung Bình thoải mái ngồi đối diện anh, một chân duỗi thẳng, chân kia gác lên đùi anh, tay gãi vết muỗi đốt ở xương quai xanh.
Vô dụng quá! Lục Thích ôm người vào trong lòng, lấy lọ tinh dầu mang theo người, bôi một chút vào xương quai xanh cho cô.
Mùi man mát tiến vào mũi, Chung Bình hỏi: Sao anh lại mang theo tinh dầu?
Cái này chuyên dùng đuổi muỗi, hiệu quả khá tốt. Liếc Chung Bình, nói tiếp, Với da thịt của em chắc nên đốt hương chống muỗi toàn thân quá.
Chung Bình cười, điều chỉnh tư thế, thoải mái tựa vào lòng anh, Bôi cho cánh tay em một chút đi.
Lục Thích bôi chút lên cánh tay cô, lại bôi cả lên đùi.
Chất lỏng màu xanh trên đùi trắng nõn, tay anh chậm rãi xoa, mùi mát lạnh bốc lên, Lục Thích nhéo mũi cô hỏi: Mấy ngày nay có nhớ anh không?
...
Nói đi.
... Đàn ông không thích hợp hỏi vấn đề này.
Em kì thị giới tính sao?
...
Chậc... Lục Thích cười, cọ chóp mũi cô, bàn tay tiếp tục xoa, Lần trước em nói thế nào nhỉ, bảo anh về trước, hỏi em có thể nhớ đến anh không, em nói chờ anh đi rồi mới biết. Mấy này nay không gặp, nên biết rồi chứ?
Hơi hơi. Chung Bình hôn một cái lên miệng anh.
Lục Thích: ...
Ôm chặt lấy cô, hôn sâu hơn.
Trong hồ uyên ương còn đang nghịch nước, bóng đêm mờ ảo, ve trên cây râm ran kêu.
Hai người lén lút một tiếng, Lục Thích thả cô về, tiễn cô lên thang máy, để cho Chung Bình dừng ở cửa, lại ôm hôn cô, thấp giọng nói: Sớm quay về nhà em một chút, ở chỗ cha mẹ em không tiện.
Chung Bình: ...
Lục Thích cười, cào loạn tóc cô, Được rồi, mau vào ngủ đi.
Anh lái xe cẩn thận.
Biết rồi.
Chung Bình cẩn thận mở cửa, quay đầu lại vẫy tay, Lục Thích nhìn thấy cô đi vào nhà, lúc này mới vào thang máy.
Trở lại xe, xoay cổ một chút, định khởi động xe thì di động vang lên, là Chung Bình, anh nhanh chóng bắt máy.
Sao vậy?
Anh lái xe, em tiếp tục trò chuyện với anh, đừng ngủ gật đấy.