Xe tới cửa đơn vị, bầu trời âm u lộ ra chút ráng đỏ, mưa to tầm tã trút xuống.
Chung Bình không nhanh không chậm đẩy cửa xe ra, mở ô che, nghe thấy tiếng kêu cứu: Bình Nhi mau tới đây! Quay đầu thấy Tôn Giai Hủ đang ngồi trên ghế tài xế, cửa xe để ngỏ.
Hai chân Tôn Giai Hủ không chạm đất, bám vào cửa xe gọi: Nói mưa là mưa được ngay, không thể để đến tối à! Shit, lại còn gió to nữa!
Chung Bình cầm ô qua, Xe này ở đâu ra thế?
Bạn trai tớ mới mua, hôm nay dậy trễ, sợ muộn, nên mượn đi, may mà gặp cậu. Cuối cùng Tôn Giai Hủ đã chui ra khỏi xe, trốn vào ô Chung Bình, lại hỏi, Aiz, cậu thấy xe này thế nào?
Chung Bình quan sát một chút: Rất tốt đấy. Bạn trai cậu dám để cho cậu đi à?
Tôn Giai Hủ ôm cánh tay cô, khẽ nhéo cô, Bằng lái xe tớ cũng đã có rồi, khinh thường nhau à. Lại tiếp tục nói, Chiếc xe này tổng cộng hết bốn mươi mốt vạn, tiền tiết kiệm mấy năm nay của anh ấy đều đổ vào đây.
Kiếm được thì cũng tiêu được. Tôn Giai Hủ nói, Hoặc là không tiêu, nhưng một khi tiêu là hết toàn bộ tài sản.
Chung Bình cười, lại nghe Tôn Giai Hủ nói: Tiền kết hôn cũng quên rồi.
Hai người đã vào cửa, Chung Bình thu ô, hỏi: Cậu muốn kết hôn à? Sao chưa từng nghe thấy cậu nhắc đến.
Tớ chờ anh ấy cầu hôn, năm nay tớ đã hai tám, sang năm hai chín, tớ đã tính toán cả rồi, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ mua nhà mua xe từ lúc anh ấy cầu hôn, trước sinh nhật ba mươi tuổi tớ nhất định đã gả được ra ngoài, nhưng hiện tại... Tôn Giai Hủ nhún vai cười, Rõ ràng là trong kế hoạch của anh ấy, vấn đề giao thông phải giải quyết hàng đầu.
Chung Bình im lặng.
Tóc Tôn Giai Hủ dính nước mưa, nói: Đừng nhìn tớ như thế, tuy việc này ảnh hưởng đến tâm trạng, nhưng không vì thế mà chia tay đâu. Cậu xem không phải hôm nay tớ cướp bảo bối của anh ấy đến đây à.
Hóa ra lái xe đi làm là để xả giận, Chung Bình lắc ô.
Cậu mà có yêu đương nhất định phải cảnh giác cao độ, phải tìm được người đàn ông sẵn lòng tiêu tiền cho cậu, không có tiền không có thời gian đều chỉ là cái rắm, thật lòng thích cậu thì sẽ hận không thể ở bên cậu hai mươi tư giờ, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều đưa cho cậu, giống y như một đứa trẻ. Nghĩ đến gì đó, Tôn Giai Hủ cười nói, Cháu tớ học mẫu giáo, buổi tối hai ngày trước lén giấu một bát sủi cảo, hôm sau mang trộm đến nhà trẻ đưa cho một bé gái, kết quả bị gọi cha mẹ đến. Sủi cảo đã thiu rồi, cô bé ăn vào bị tiêu chảy, hỏi cháu tớ sao lại tặng sủi cảo, nó nói muốn đưa đồ ăn ngon cho cô bé.
Tôn Giai Hủ: Tớ nghĩ mà vừa buồn cười vừa hâm mộ, tình yêu nên ngây thơ một chút, đàn ông nên đối ngoại chín chắn thận trọng, đối xử với vợ vừa chín chắn thận trọng vừa như khi còn đi học mới đúng. Tiếc là chả tìm thấy loại đàn ông này.
Xoay người đi lên, lại nhịn không được thêm một câu: Hôm nay anh ấy ra ngoài còn sớm hơn tớ, thấy thời tiết hôm nay mà cũng không biết gọi điện bảo tớ mang ô. Tớ quyết định sẽ trưng dụng con xe này nửa tháng.
Tôn Giai Hủ không ngừng lẩm bẩm, bên ngoài đột nhiên có tiếng sấm sét, Chung Bình ngẩng đầu nhìn về phía màn mưa.
Hôm nay mưa kèm theo sấm chớp, nhiệt độ không khí buổi tối là 22 độ, cô ra ngoài mang theo ô, thay đổi một đôi giày cho dễ giặt.
Ô che tí tách, bọt nước trên mặt nước như tấm kính, phản chiếu bóng ảnh ngược của bầu trời.
Hôm đó đến SR tham gia huấn luyện, Chung Bình đến nơi đã có một nhóm người đang leo núi.
Đồng đội trong nhóm đang tẩy rửa sắp xếp lại trang bị cứu viện, Chung Bình tiến lên cầm lấy, tìm một bóng râm, đặt giấy lót dưới mông, mới kéo túi khóa ra, phân loại từng thứ một.
Thời tiết nóng, một lát sau đã có lớp mồ hôi mỏng, Chung Bình lấy tay lau mũi, nói: Sao không vào văn phòng làm?
Từ Điển: Dì Mã nói trong phòng có côn trùng, dì ấy phải phun thuốc tiêu độc.
Chung Bình: Côn trùng gì?
Từ Điển: Gián, rận, kiến, ruồi bọ muỗi.
Chung Bình quay đầu nhìn anh ta.
Từ Điển gạt gọng kính trên mũi, nói: Dì Mã nói đấy, không tin cô đi hỏi dì ấy.
Chung Bình: ...
Đang nói, đột nhiên có tiếng gọi: Này, xem ai đến kìa.
Chung Bình và Từ Điển nhìn theo tiếng gọi, thấy Mại Mại đeo kính râm, xõa tóc, đi thẳng tới.
Chung Bình đang ngồi trên mặt đất, ngửa cổ nói: Sao cậu lại tới đây?
Mại Mại: Huấn luyện.
Từ Điển ở bên cạnh nghe thấy, nói: Huấn luyện? Đừng để gãy nốt chân kia nhá.
Cút xuống địa ngục đi! Mại Mại làm bộ muốn đá anh ta.
A Giới ở bên cạnh sợ thiên hạ chưa đủ loạn nói: Tôi bảo cô nên làm bài phát biểu đi, lần trước Từ Điển nói ước gì cô không trở lại, ngay cả bầu không khí cũng tươi mát hơn một chút.
Từ Điển cảnh cáo: Này này này...
Lúc này Mại Mại đá Từ Điển một cái, âm trầm nói: Anh được lắm, có gan!
Hai người ầm ĩ mấy câu, Từ Điển nhìn chân cô ấy nói: Cô vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, hôm nay leo núi, chân cô nên bảo dưỡng.
Không cần. Mại Mại không thèm để ý, bỏ kính râm ra, vô cùng thân thiết chọc đỉnh đầu Chung Bình, Sao lại ngồi ngoài này giống như đào lỗ thế, không nóng à, vào trong nhà đi.
Chung Bình cúi đầu, tránh tay cô ấy, nói: Dì Mã đang tiêu độc, cậu đi xem dì ấy làm xong chưa.
Tiêu độc gì thế? Được, để tớ đi nhìn xem, nhân tiện thay quần áo luôn, rồi quay lại giúp cậu.
Đi đi. Chung Bình nói.
Mặt trời dần chếch đi, bóng râm dần mất, Chung Bình đang muốn dịch chuyển sang chỗ khác. Đột nhiên nghe thấy những người đang leo núi hô to gọi nhỏ, hình như đang có chuyện ầm ĩ, Từ Điển, A Giới và mấy người đều chạy qua, cô liếc nhìn từ xa.
Một bóng râm che khuất, Sao thế?
Chung Bình sửng sốt, quay đầu nhìn người đi tới, mới nói: Không biết.
Lục Thích nhìn lướt qua bên kia, tầm mắt trở lại trên người Chung Bình, ngồi xổm xuống, lấy điện thoại ra mở khóa màn hình, hỏi: Em làm gì thế?
Chung Bình: Kiểm tra xem có hỏng hay không.
Lục Thích: Trời nóng thế này, ngồi đây phơi nắng à?
Chung Bình nói lại chuyện dì Mã tiêu độc lần nữa.
Lục Thích ho một tiếng, nhìn một lát mặt Chung Bình, hỏi: Em ngồi bao lâu rồi?
Hả? Chung Bình tùy ý nói, Mấy chục phút thì phải, có lẽ là chưa tới một tiếng.
Chóp mũi cô toàn là mồ hôi, mấy sợi tóc ngắn ẩm ướt dán bên tai, hai má đỏ bừng, Lục Thích nhìn mấy lần, đảo qua bên cạnh, mở tờ báo ra, học bộ dáng của cô ngồi xuống đất.
Thấy anh ngồi xuống Chung Bình nói: Anh đi huấn luyện đi, Bình An ở đằng kia, gọi anh ấy một tiếng.
Lục Thích hất cằm ra xa, Ồn ào lắm, lát nữa tôi qua. Anh tiện tay cầm một cái khóa lên, nói, Mấy thứ này cùng một kiểu dáng, làm sao phân biệt được.
Chung Bình nhìn cái khóa anh cầm trên tay, nói: Đây là khóa ren (*).
(*)khóa ren.jpg
Cô giải thích từng loại, Loại này là khóa đơn, loại này phải...
Lục Thích ngồi gần cô hơn một chút, tay đặt lên đùi, thật sự chăm chú nghe.
Chung Bình: ... Giống loại này, giá cả tương đối cao, nhưng dễ dàng bị ma sát, tôi không thích điều này.
Lục Thích hỏi: Em dùng nhiều nhất là loại nào?
Chung Bình cầm một chiếc khóa lên, Tôi dùng loại này.
Lục Thích nhìn, là một khóa màu cam, anh nói: Màu sắc rất phù hợp với em.
... Chung Bình nói, Không liên quan gì đến màu sắc hết.
Lục Thích bật cười.
Chung Bình lại giảng cho anh một lúc, có loại khóa bền, có loại sức kéo lớn, có loại tạo hình đẹp, nhưng hiệu quả sử dụng không tốt.
Trong thời tiết oi bức, giọng cô nghe thật mát lạnh, Lục Thích nhìn chằm chằm mặt cô, nhìn miệng cô há ra đóng vào, trong lúc nhất thời không muốn cử động nữa.
Giảng giải được một nửa, đám Từ Điển quay lại, Chung Bình không nói nữa.
Từ Điển nhìn thấy Lục Thích, nói: Cậu tới rồi.
Lục Thích chả vui vẻ gì cho cam chào hỏi.
Chung Bình hỏi: Bên kia có chuyện gì thế?
Từ Điển: Không có gì, lúc leo núi có người ngã xuống, lần đầu xảy ra chuyện này, nên mọi người bị dọa.
Không sao chứ?
Không sao, có biện pháp an toàn mà. Từ Điển nói, Tôi đã bảo Chương Hân Di đi hỗ trợ Bình An, cô ấy thật sự có tài đấy, đã leo núi được ba năm rồi.
Chung Bình gật đầu, nhìn về phía Lục Thích: Anh đi qua huấn luyện đi.
Lục Thích hỏi: Còn em?
Tôi ở lại đây thêm một lát.
Lục Thích đi tìm Bình An, Chung Bình tiếp tục giúp bọn Từ Điển, Mại Mại chỉ xuất hiện có năm phút, ngoài miệng nói giúp đỡ, nhưng lại xoay người đi huấn luyện.
Qua một lát. A Giới nhìn lên tường nói: Aiz, đó là Lục Thích hả?
Chung Bình ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt anh ta.
Bức tường cao năm mét, Lục Thích bám vào điểm tựa, không ngừng leo lên phía trên. Vóc dáng anh cao, vốn đã bắt mắt trong đám người, khi leo núi bộc lộ ra sức lực ngày thường giấu diếm, vừa thư thái lại vừa hoang dã.
A Giới khen ngợi: Lúc mới tới cậu ta giống như đại thiếu gia, nhóm tình nguyện viên còn nói ánh mắt cậu ta ở trên đỉnh đầu, tôi còn bảo khả năng vận động của cậu ta không được, còn cá cược với Từ Điển cậu ta chơi nhiều nhất là được một tháng.
Từ Điển lập tức phủi sạch: Tôi hay nói đùa.
A Giới khinh bỉ liếc anh ta, nói tiếp: Nhưng hiện tại cậu ta tiến bộ rất nhanh, cổ nhân nói đúng thật kẻ sĩ dùng ba ngày để thay đổi cách nhìn triệt để mà cư xử.
Đột nhiên nghĩ tới điều gì, A Giới nói: Mọi người có nhìn thấy vết sẹo trên người cậu ta không? Lần trước lúc bơi tôi đã nhìn thấy rồi, sao lại có nhỉ?
Nói xong, A Giới và Từ Điển đồng loạt nhìn về phía Chung Bình.
Chung Bình đang nhìn ra xa, Lục Thích đã leo lên đến đỉnh, rất nhanh, anh lại hạ xuống dưới. Nhận thấy hai tầm mắt dừng trên mặt mình, cô ngẩn người, không hé răng.
Từ Điển thử thăm dò hỏi: Cô có biết không?
Chung Bình lắc đầu.
A Giới: Sao cô không biết chứ, cô và cậu ta... Nói một nửa, anh ta im miệng.
Chung Bình coi như không nghe thấy, chống đất đứng lên, phủi mông hai cái, nói: Động tác của các anh nhanh lên, tôi đi trước đây.
Lục Thích đứng bên cạnh tường, cởi dây thừng trên người ra. Chương Hân Di đi tới nói: Trước kia anh đã từng tham gia đội leo núi à?
Lục Thích liếc cô ta, nói: Chưa từng.
Trước kia cũng chưa từng thử?
Lục Thích không đáp.
Chương Hân Di nói tiếp: Nhìn không ra anh lợi hại như vậy, tôi leo ba năm cũng không được như thế.
Lục Thích liếc cô ấy, định lên tiếng thì thấy một bóng người đi vào trong đám người.
Lục Thích không nói nữa, bước nhanh về phía trước, đi về phía đối phương, Chương Hân Di nhìn theo bóng dáng anh, nhìn người cách đó không xa.
Chung Bình đang nói chuyện với một tình nguyện viên nam, mới nói được mấy câu, đã bị người chen ngang.
Sao lâu thế?
Chung Bình quay đầu: Anh ổn chứ?
Lục Thích nói: Nghỉ ngơi một lát đã, em có leo không?
Chung Bình nhìn về phía tường, nói: Có.
Một lát sau, cô mặc trang bị vào, đứng ở dưới tường, ngửa đầu lên, lập tức bắt lấy điểm tựa, nhanh chóng nhảy lên.
Sức lực linh hoạt nhẹ nhàng hơn so với tất cả mọi người trước đó, hóa thành tốc độ, giống như con báo nhỏ.