Edit Phu Dung Vô Song ngoái đầu nhìn lại thản nhiên nói “Đừng nóng vội, sớm muộn gì hai người cũng gặp nhau” Máu mủ tình thân là sự ràng buộc lớn nhất của con người, khiến một người vung tiền như rác giàu có khắp một phương như Mạc Tuệ Nương cũng không thể dứt bỏ được. Mạc Tuệ Nương bình tĩnh lại, không lộ ra cảm xúc gì, gương mặt xinh đẹp hiền hòa có vẻ giống Kiếm Ma, thật đúng là hai mẹ con với nhau.
“Vào đi” Vô Song mở cửa cho bà vào “Lãnh phu nhân mời ngồi”
“Tiểu thư, trà đến đây” sau khi dâng lên trà bánh lên, Thu Cúc biết điều rời khỏi, đóng cửa lại.
“Nha hoàn này thật thông minh” Mạc Tuệ Nương trầm ngâm vừa bưng chén trà lên đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.
“Cũng rất được” Chuyên môn dẫn người đến khi dễ nàng, Vô Song lầm bầm.
Mạc Tuệ Nương uống một hớp trà, sau đó mở miệng đi thẳng vào vấn đề “Ta nói đồ nhi à….”
“Bà bà, khoan đã, ta chưa từng bái bà là sư phụ” Vô Song không cần lí do cự tuyệt bà “ Bà có thể gọi ta Kinh Nhị được không, ta quen rồi”
Mạc Tuệ Nương, Tuyết Sơn bà bà là danh hiệu của bà khi đi hành hiệp trượng nghĩa, vì lo lắng sắc đẹp của mình bị người dòm ngó nên bà luôn hóa trang để cải trang thành một bà lão. Chỉ hai người có thể nhìn thấy diện mạo thật của bà. Một người là tướng công đã mất, người còn lại chính là người bà tình cờ gặp gỡ nơi thương trường Kinh Vô Song. Cũng vì vậy Vô Song không may bị bà chấm trúng còn bắt nàng học võ.
Lúc ấy mẫu thân vừa mới qua đời, Vô Song cảm thấy buồn bã muốn học một chút công phu như thuật hóa trang, khinh công, về sau có chổ dùng. Sau đó nàng tự học mê dược và độc vật, dù sao kinh thư để trong Tuyết sơn bảo khố bị trùng ăn cũng lãng phí.
“Kinh Nhị, hãy nói thẳng vào vấn đề, ta đến đây đòi lại nhi tử thất lạc là Lãnh Phi”. Mạc Tuệ Nương lúc nào cũng tưởng nhớ hắn.
Vô Song nhướng mày “ Ta đương nhiên biết Lãnh Phi là nhi tử của bà, vấn đề là bà bà….
“Ngươi hãy gọi ta là Lãnh phu nhân, gọi bà bà nghe già lắm” Thích trẻ đẹp là bản tính trời sinh của nữ nhân, Mạc Tuệ Nương cũng vậy.
“Lãnh phu nhân, Lãnh Phi muốn gặp phu nhân hay không vẫn là vấn đề lớn”
“Đó là chuyện ngươi thiếu ta” Bà đã truyền thụ võ công cho Vô Song rồi còn gì.
“Lúc trước ta đáp ứng bà mang hắn về Tuyết Sơn, nhưng võ công của ta bị Lãnh Phi phong tỏa , ta không đánh lại hắn” Vô Song nhún vai , hai tay giơ lên tỏ vẻ bất lực.
“Hắn chạy thoát rồi sao?” Mạc Tuệ nương đứng dậy ở phía sau vỗ vai nàng.
“Không có, hắn phải gả cho ta” Vô Song nói một cách nhẹ nhàng như chuyện bâng quơ, đấm đấm vai, thân thể nàng bị quản chế lâu ngày trở nên cứng ngắc.
“Nhẹ một chút, phu nhân muốn mưu sát ta à?” Vô Song vận khí thoát khỏi tay của bà, cũng muốn biết công lực của mình đã khôi phục lại được mấy phần.
“Ta có nghe lầm không, ngươi nên gả cho hắn mới đúng?” Nào có nam nhân gả cho nữ nhân, hơn nữa nhi tử của bà chính là rồng phượng trong loài người sao có thể chịu uất ức như vậy được.
“Phu nhân không có nghe lầm, hắn phải gả cho ta, Kinh Nhị” Nghĩ tới hình dáng xinh đẹp của hắn, trong lòng Vô Song có chút chờ mong.
“Ta không cho phép” quan niệm của Mạc Tuệ nương ta vẫn theo truyền thống, đó là nữ phải gả cho nam.
“Quyết định này không phải do ta, là do nhi tử của phu nhân” Vô Song cười tà ác.
“Ngươi dám gài bẫy hắn?” Mạc Tuệ Nương nghiến răng, bà đã quên tên tiểu hồ ly này vốn là một kẻ trò còn giỏi hơn thầy.
Đôi mắt sáng lanh lợi trong như nước hồ thu lưu chuyển, Vô Song mỉm cười như gió xuân “ Ta đâu dám, ta chỉ cùng hắn làm một cuộc giao dịch”
“Còn không phải giống nhau?” Mạc Tuệ Nương rất rõ ràng tính háo sắc của Vô Song, nhìn thấy sắc đẹp là thèm nhỏ dãi. Bà muốn đem triết học Khổng Tử, Mạnh Tử phát dương quang đại dạy dỗ nàng “ Kinh Nhị bên cạnh ngươi lúc nào cũng có rất nhiều cô nương ái mộ, sao ngươi còn chấm trúng nhi tử của ta?” Mạc TuệNnương đương nhiên hy vọng nhi tử cưới được một thê tử như Vô Song , với tài trí và khả năng kinh doanh của nàng có thể đem thế lực của Thần Kiếm Sơn Trang khuếch trương ngày càng them lớn mạnh, nhưng nghĩ tới nhi tử phải gả cho nàng bà không cam lòng.
“Nhưng sắc đẹp của Lãnh Phi tuyệt thế vô song, thế gian khó tìm” Vô Sông uống một hớp trà trả lời.
“Đâu có cô nương nào lấy nam nhân” Đó là trái với lẽ thường và phong tục lễ giáo.
Vô Song mỉm cười “Ta chính là người khai nguồn đầu tiên mà”
“Kinh Vô Song”
“Đừng giận, đừng giận, lúc tướng công của phu nhân còn sống, ngay cả nhi tử phu nhân cũng không thể gặp mặt. “Vô Song từ từ tao nhã châm trà cho bà để làm giảm bớt không khí căng thẳng.
“Lãnh Phi đâu, ta muốn hỏi trong lòng hắn nghĩ gì?” Mạc Tuệ Nương không thể chịu nổi ngay cả mặt nhi tử cũng không thể gặp, mà hắn còn phải làm hiền tế *con rể* của Kinh gia. Như vậy không phải ngày sau muốn gặp mặt càng khó hơn sao?
“Chậm đã Lãnh Phu nhân, tôi khuyên bà đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn đồng ý ở lại vì nể ta, nếu hắn chưa từng cùng ta đính ước, phu nhân cho rằng ta có thể giữ được hắn?” Bởi vì hai người là mẫu tử sẽ không nhẫn tâm ra tay, hơn nữa võ công của hắn càng cao hơn Mạc Tuệ Nương.
“Ngươi muốn thế nào?”
“Ta muốn biết năm đó khi Lãnh Phi bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì khiến hắn trở thành như vậy, còn nữa vì sao mỗi tháng vào ngày mười lăm hắn giống như một con dã thú điên cuồng?”
“Ngay cả chuyện này ngươi cũng điều tra được?” Năm đó những chứng cớ liên quan đến chuyện Lãnh Phi bị bắt cóc đã bị bà dùng thế lực phong toả hết, đến nay cũng không ai biết được nguyên nhân của án thảm đó, đều cho rằng đó là một chuyện ma quỷ.
Vô Song không chớp mắt nhìn chăm chú Mạc Tuệ Nương “ Bệnh của hắn không phải ngẫu nhiên sinh ra, không lẽ ngày mười lăm mỗi tháng có ý nghĩa đặc biệt ?” Nàng chỉ dự đoán, vì những tài liệu liên quan đến chuyện này đều bị người mẫu thân sốt ruột cho nhi tử trước mặt huỷ hết rồi.
“Ngươi đoán đúng” Mạc Tuệ Nương uống một hớp trà, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời mênh mông ở xa xa, bà thở dài chậm rãi xoay người lại. Gương mặt xinh đẹp không lộ cảm xúc gì nhưng vô hình tản ra một vẻ uy nghiêm khiếp người “Ta có thể cho ngươi biết tất cả chuyện năm đó, nhưng ngươi phải đồng ý không nói cho người thứ ba biết, nhất là Lãnh Phi”
“Lời hứa này tôi không dám bảo đảm, có lẽ đã có người thứ ba biết rồi” Có thể Lục Vương gia kia cũng biết mà giả vờ làm bộ, nàng không thể quên ánh mắt tà ác quỷ dị của lão ta.
“Ngươi…Ta đã sớm biết ngươi là một tiểu hồ ly không thể tin được”
“Nếu phu nhân không nói, ta cũng có biện pháp điều tra ra, chỉ cần thời gian, và hỏi nhiều người. Phu nhân cũng không hy vọng ta giúp nhiều người nhớ lại chuyện cũ”
“Ngươi…Ta phục ngươi rồi” Mạc Tuệ Nương vừa buồn cười vừa tức giận “Bà nhìn lên trời ánh mắt lấp lánh không rõ đó là nước mắt hay do ánh nến chiếu vào.
Vô Song im lặng thưởng trà lắng nghe bà kể lại chuyện cũ.
“Chuyện này phải nói đến năm Lãnh Phi mười ba tuổi, hắn là một đứa trẻ hoạt bát sáng sủa. Tinh thần chính nghĩa có thừa, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, niềm tự hào của ta cho đến khi biến cố xảy ra. Lúc đó trượng phu *chồng* của ta mới mất, ta lại bận lo việc kinh doanh bên ngoài, cho đến khi thư nhà đến tay ta báo tin hắn đã đi ra ngoài ba tháng. Nói cách khác từ ngày phụ thân hắn qua đời, hắn đã bị bắt đi tung tích không rõ”
Nghe giọng nói êm tai của Mạc Tuệ Nương vừa dứt, Vô Song nhìn xuống không thể nhận ra cảm xúc trên mặt nàng. “Hắn bị người lừa bắt giam lại?”
“Đúng, đêm đó trăng rất tròn, vì muốn sống sót, lần đầu tiên hắn bị buộc phải giết người. Một sơn trang hơn trăm mạng người không ai sống sót, năm đó hắn mới mười ba tuổi.
Lòng Vô Song đau nhói đầy vẻ bi thương. Đó là một sự kiện tàn nhẫn đến độ nào, một đứa bé trai mới mười ba tuổi đã bị buộc phải dùng kiếm giết người.
Ngoài mặt Vô Song làm như không có việc gì, trầm ngâm “Sơn trang kia ta đã điều tra qua, họ lấy chuyện kinh doanh để che dấu việc làm ăn phi pháp, thực chất đó là một tập đoàn buôn người..
Bọn họ phạm phải tội ác tày trời, dưới tay giết hại biết bao nhiêu đứa trẻ, những cô nương trong sạch, thiếu nữ đàng hoàng nhiều vô kể, nếu là nàng, nói không chừng nhất định sẽ làm ác hơn vậy.
Mạc Tuệ Nương gật đầu, bọn họ không chỉ dụ dỗ cô nương còn bắt cóc rất nhiều đồng nam đồng nữ cung cấp cho quan to , quý nhân, không muốn người biết. Những thiếu niên nam nam nữ này đều có một ít điểm đặc biệt, giống như Lãnh Phi có dung mạo tuyệt đẹp lại là một thiếu niên trắng trẻo đáng yêu đúng ý thích của họ. Ta không thể nào quên vì tìm Lãnh Phi đã lẻn vào sơn trang kia, khi nhìn thấy cảnh tượng những thiếu niên giống như dã thú rất khủng bố, sau đó chứng thật Lãnh Phi bị bọn họ bắt buộc, khi nghĩ đến hắn là một trong số đó, ta liền…” Mắt của bà ngấn lệ.
“Đủ rồi, ta biết chuyện gì xảy ra” Vô Song run rẩy. “Sau đó bà tìm được Lãnh Phi như thế nào?”
“Trong địa lao hôi thối của quan phủ. Bởi vì huyết án kia, hắn bị quan phủ tình nghi giam vào ngục. Ta vận dụng quan hệ ép quan phủ thả hắn, khi nhìn hắn thương tích đầy người, hai mắt trống rỗng giống như một búp bê vải không cử động, giây phút đó ta thật sự sợ hắn sẽ biến mất. Mạc Tuệ Nương cuối cùng không thể nhịn được nấc lên nghẹn ngào.
Vô Song tiến lên đưa bà chiếc khăn tay trắng “Thật có lỗi ta khiến bà nhớ lại chuyện bi thương. Thân là mẫu thân phải nhớ lại một màn đó, ai không bị đã kích. Dù sao Mạc Tuệ Nương cũng chỉ là một người mẫu thân bình thường. Bà bất quá buộc mình phải bình tĩnh để đè nén tâm trạng vô cùng bi ai.
Mạc Tuệ Nương hít thật sâu không nhận lấy khăn trắng nàng đưa, rất nhanh bình tĩnh lại, thật không hổ là nữ vương trong thương trường. http://www.doahoatiencanh.wordpress.com
Vô Song bất đắc dĩ đem khăn bỏ vào tay áo.
“Sau đó ta liều lĩnh vận dụng các thế lực phong toả tin tức, mang hắn về nhà, đối với bên ngoài tuyên bố hắn bị bệnh. Nhưng khi về đến nhà hắn không có cảm giác, không ăn không uống. Một đêm nọ ta phát hiện tay hắn dính đầy máu tươi và con chó trong nhà bị chết. Sau đó, hắn bắt đầu ăn uống, nhưng vẫn như con rối không có cảm xúc. Chúng ta nói gì hắn làm theo đó. Kế tiếp mỗi độ trăng tròn sẽ có súc vật bị chết oan uổng cho đến khi hắn ra tay cả với đệ đệ của mình.
Vô Song chớp mắt, cổ họng cảm thấy nhộn nhạo muốn ói, đầu đau nhức, mắt nóng lên cố đè nén chua xót, bất tri bất giác bóp bể cái chén trong tay mình. Nghĩ đến Lãnh Phi gặp phải những chuyện bi thương khổ sở như vậy, cảm giác giống như lòng nàng bị xé nát, nỗi đau trong tay không bằng nỗi đau trong lòng!
Nàng sẽ không khóc! Sau khi nương qua đời, cho dù trãi qua bất cứ tình huống nào nàng tuyệt đối không khóc bởi vì khóc không thể giải quyết vấn đề mà chỉ để lộ ra nhược điểm của mình thôi.
“Tay ngươi đang chảy máu kìa!” Những mảnh nhỏ rơi xuống đất loảng xoảng khiến Mạc Tuệ nương kinh hãi. Một Vô Song như vậy bà chưa hề gặp qua, linh quang trong mắt bà chợt lóe lên.
Vô Song liếc dòng máu đỏ sẫm trong tay chậm rãi lấy khăn lau, còn những mảnh vỡ đợi Thu Cúc tới thu dọn.
Đáy mắt Mạc Tuệ Nương xẹt qua vẻ vui mừng, có lẽ Lãnh Phi của bà có hy vọng.
“Lãnh phu nhân xin hãy nói tiếp ”
Nhìn Vô Song tao nhã chậm rãi cầm cái chén khác châm trà, một giọt cũng không chảy ra, bà cảm thấy hoang mang, không lẽ cái chén bị nứt?”
Mặc dù trong lòng Mạc Tuệ Nương còn nghi vấn, nhưng vẫn từ từ mở miệng “Ngày đó cũng may ta gác việc kinh doanh lại, từ xa trở về, vừa đúng lúc ngăn chặn bi kịch này. Ta sợ hắn sẽ trở thành ác ma giết người không nháy mắt vì thế phân phó người ngựa mang hắn tới quan ngoại thỉnh sư phụ ta dùng nhiếp hồn đại pháp che lại trí nhớ , và tiêu trừ sát khí trên người hắn.
Khó trách hắn bị mất trí nhớ, có nhiều thứ trong quá khứ không thể nhớ được.
“Tuyết Sơn lão tặc kia, hắn không phải đã chết sa0?” Vô Song nhíu mày nàng còn tham dự tang lễ của ông ta. Toàn bộ võ lâm , ngũ hồ tứ hải, đều phái người đến thăm viếng tỏ vẻ thương tiếc Ngày đó thật sự người ra vào tấp nập, thiếu chút nữa nàng bị nước miếng của những nữ nhân hào phóng trên giang hồ làm chết đuối!
Ai …, ai biểu nàng ngày thường có hình tượng hiếm có của một soái ca khiến đám nữ nhân thèm muốn, không thể trách nàng được.
“Ông ta là tổ sự gia của ngươi đó” Mạc Tuệ Nương tức giận.
“Tuổi già thượng thọ chết là chuyện bình thường, chúng ta nên cảm thấy cao hứng”
Mạc Tuệ Nương thở dài , đột nhiên nhận được tin dữ của sư phụ, nên không còn ai có khả năng khống chế Lãnh Phi. Sau đó không lâu, giang hồ xuất hiện sát thủ Kiếm Ma nơi Thất Tuyệt Nhai. Ta đoán là hắn, vì vậy mỗi khi có thảm án xảy ra, ta liền chạy tới truy tìm, lại nhiều lần bị hụt hẫng.
“Vì thế bà mới tìm ta” Vô Song uống một hớp trà.
“Vì ngươi là người duy nhất ta hy vọng và tin tưởng, ngươi nhất định có thể thay ta tìm nhi tử về” Mạc Tuệ Nương tỏ vẻ biết ơn.
“Đừng nói ta vĩ đại như vậy, ta chỉ muốn trả hết nợ đã thiếu phu nhân”
“Cám ơn ngươi, Song nhi” Mạc Tuệ Nương vô cùng cảm kích cầm hai tay nàng, nhè nhẹ xoa nơi lòng bàn tay chổ vết thương bị cắt. Bà nghĩ Vô Song đối với Lãnh Phi không chỉ có giao dịch đơn giản như vậy
Vô Song từ từ rút tay về “Đừng gọi như vậy, chỉ có nương gọi ta như vậy thôi”
“Nếu ngươi không gọi sư phụ, có thể gọi ta một tiếng nương” Mạc Tuệ Nương quyết định bà không chỉ muốn Vô Song, còn muốn nàng làm thê tử của Lãnh Phi. Chuyện phải gả nhi tử về sau thương lương lại”
“Hắc hắc, sư phụ là do phu nhân tự xưng, ta chỉ nói nguyện ý học võ công của phu nhân cũng không đáp ứng chuyện bái sư. Về phần làm nương, chờ phu nhân sinh một nữ nhân lớn như ta rồi nói sau!” Nghĩ muốn lợi dụng nàng không phải dễ dàng vậy. Nàng chính là Tô Châu Tái Chư Cát Kinh Vô Song đâu phải tầm thường.
Tiếng mở cửa vang lên, cửa giống như bị gió thổi mở ra lạnh buốt.
“Ngươi đã trở lại” Vô Song ở trong thư phòng xem sổ sách, không hề ngẩng đầu lên hỏi.
Không biết do Mạc Tuệ Nương đến đây nên hắn có ý lẩn tránh mẫu thân hay lại đi giết người, ba ngày nay hắn biến mất như không khí.
“Tay ngươi bị thương” Lãnh Phi cầm cổ tay bị băng bó của nàng, giọng nói đều đều tỏa ra sự lạnh lẽo mãnh liệt trong vô hình. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh tay đang băng bó của nàng giống như đang nhìn kẻ thù thâm sâu.
“Ta biết không cần ngươi nhắc nhở” Vô Song muốn rút tay về nhưng sức lực của nàng và hắn cách biệt quá lớn, hơn nữa vừa cử động đã cảm thấy đau nhức.
Sau khi làm mình bị thương, nàng bỗng nhiên cảm thấy mình ngu ngốc, lại bóp bể cái chén làm tổn thương mình. Đây là lần thứ hai nàng làm chuyện ngu ngốc như vậy cũng bởi vì hắn.
“Ai làm ngươi bị thương?” Sát khí hiện lên trong mắt Lãnh Phi.
“Không có ai, là do ta không cẩn thận”. Vô song thở dài
“Toàn thân cao thấp , mỗi cọng lông của ngươi đều thuộc về ta, ngay cả ngươi cũng không cho phép làm thương tổn mình” Một cơn giận dữ không tên khiến ngực Lãnh Phi căng lên, hắn có cảm giác như lồng ngực mình muốn vỡ tung phải nói ra. Mà nàng, chết tiệt, nàng lại làm mình bị thương!
Chú ý đến ánh mắt trở nên u ám thâm trầm của Lãnh Phi, lòng Vô Song rung động, “Ai da, đây bất quá chỉ là một vết thương nho nhỏ ngoài da không cần phải kinh động như vậy? Nàng đứng lên có ý đoạt lại tay mình trong tay Lãnh Phi” Ta phải làm việc, ngươi buông tay ra!”
“Ta phải kiểm tra những chổ khác trên thân thể ngươi” Hắn đột nhiên ngồi xuống ôm lấy nàng.
Vô Song kinh hãi “Không nghiêm trọng như vậy đâu” Thân thể vừa bị hắn đụng vào, trong lòng đã dâng lên chút sợ hãi, hỗn loạn còn có chút chờ mong.
Đối với chuyện nam nữ, nàng vẫn còn hiếu kỳ, cho tới bây giờ chưa từng thử qua. Thứ nhất, nam nhân vừa xấu vừa thô lỗ nhưng tự cho mình siêu phàm có trời mới biết nàng không có hứng thú với họ, thứ hai nàng chưa gặp nam nhân nào xinh đẹp hơn những nữ nhân bên người khiến nàng rung động, thứ ba, nàng có chút đồng tình với phụ thân không muốn làm nữ không cười còn có nguyên nhân thứ tư thứ năm…
“Ngươi chỉ muốn kiểm tra phải không?” Nàng bị ném trên chiếc giường bằng phẳng, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ của Lãnh Phi.
“Ngươi nói gì?”
“Ai nha! Trời chắc sắp mưa hay mây hồng giăng đầy trời, từ trước đến nay một người luôn lạnh lùng tiết kiệm lời nói như Lãnh Phi lại đang cùng nàng nói cười, trên môi Lãnh Phi nở nụ cười như đóa hoa anh túc *hoa thuốc phiện* diễm lệ khiến người say mê.
Xong rồi! Nàng hoàn toàn không thể kháng cự ánh mắt hút hồn của hắn đang cùng nàng cười, chỉ có thể trơ mắt mặc tay hắn làm loạn.
“Chúng ta còn chưa thành thân” Vô Song giãy dụa khi nhìn thấy hắn đang tao nhã cởi ngoại bào của mình. Dáng người của hắn cũng rất được.
“Chuyện này chỉ sớm hay muộn” Ngắn gọn nói tóm tắt giống như kỹ thuật thoát y thành thạo của hắn, một hai ba, toàn bộ ba điểm của nàng bày ra trước mắt hắn. Vô Song chỉ biết đỏ mặt cúi đầu.
“Ngươi đáp ứng sẽ tôn trọng ta”
“Là do ngươi làm trái với ước định, ngươi đã quên thân thể ngươi là của ta, trái tim ngươi cũng là của ta” Thân hìn rắn chắc nam tính của Lãnh Phi nằm đè lên người nàng. Những ngón tay của hắn cũng không ngừng chuyển động.
“Ngươi nhẹ tay một chút. Ai da! Được….A..a đừng sờ vào chổ đó.”
“Nữ nhân không cho cười!”
“Ta không cười, ngươi đừng chạm vào… của ta…ha ha..đừng đụng vào nhột quá” Vô Song cười duyên , tiếng thở dốc vang lên liên tục .
“Nhột muốn chết” Trong giờ phút này, không có tiếng động chỉ có tiếng thở dốc, ưmm ưmm càng thêm mê hoặc.
Có một bóng đen thật lớn che khuất ánh sáng mờ ảo ngoài cửa sở, đây là đâu?
Tên tiểu quỷ này dáng vẻ thật xinh đẹp.
Bóng đen có thể nói chuyện!
Tiểu tử đừng giả chết mau đứng lên.
Bụng ta đói, thắt lưng lại đau.
Phụ thân ta là trang chủ của Thần Kiếm sơn trang. Giọng nói thì thào giống như hơi thở mong manh.
“Ha ha Thần Kiếm sơn trang là chổ nào, ngươi đang nằm mộng giống như quạ đen muốn biến thành phượng hoàng”. Hắn không thể động đậy, không phải hắn sắp chết?”
“Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi..” Những bàn tay dâm dật vuốt ve thân thể hắn, hắn cảm thấy muốn ói nhưng vì chưa ăn gì không ói ra được chỉ thấy nhộn nhạo, rất đau đớn “Đừng đụng ta, ..Buông ta ra…” Hắn có phải sắp chết không?”
“Còn muốn giãy dụa, nơi này mỗi người đều có mạng giống nhau, ngươi nên sớm nhận mệnh đi.” Tiếng cười đáng ghét khiến tai hắn đau nhức.
“Không ! Hắn không thể chết được, hắn muốn đi tìm nương, trên người bóng đen có ánh sang, là kiếm! Hắn nhớ tới kiếm pháp phụ thân đã dạy, những người này thật đáng chết!
Lạnh quá, lạnh, vì sao trên người hắn đầy máu? Như thế nào có thể rửa sạch được, có ai đến cứu hắn không? Ai đến vậy…tiếng gì đó?
“Ê, ngươi làm ta đau, ta cảnh cáo ngươi nếu không tỉnh lại , ta sẽ đem ngươi đá xuống giường! sau tiếng gọi kiều diễm, lập tức lổ tai hắn bị kéo lên.
Lãnh Phi từ từ mở mắt mới phát hiện năm ngón tay mình đang ấn sâu vào cánh tay trắng nõn như ngọc của Vô Song. Thì ra hắn muốn bắt lấy tia sáng trong mơ là nàng.
Vô Song thở phì phì, toàn thân đều đau nhức. Khi tỉnh lại còn phải chịu đựng cách đối xử thô bạo của hắn, thiếu chút nữa bị cụt tay “Ngươi tỉnh rồi chưa? Nếu đã tỉnh phiền ngươi xoay người qua chổ khác, ngươi đè ta đến không chịu nổi”
“Thật xin lỗi, ta làm ngươi đau” Lãnh Phi buông tay dời người qua chổ khác.
“Biết là tốt rồi” Vô Song thong thả bước xuống giường, tao nhã mặc từng món đồ vào, không để ý ánh mắt nóng bỏng phía sau lưng “Ngươi giận à?”
“Ta không thể giận sao” Mấy ngày nay ngươi không nói một lời rời đi, không ai biết ngươi đi đâu, cũng không có người nhìn thấy ngươi. Ta trong lòng ngươi cũng không quan trọng, đánh cũng không lại ngươi, cũng không có khả năng quản ngươi. Đối với ngươi ta bất quá chỉ là một vật sỡ hữu.” Nàng phẫn nộ , càng đáng giận hơn chính là nàng ba ngày trằn trọc không ngủ được sơ hắn bị nhân sĩ trong võ lâm truy sát hay gặp kẻ thù bị giết hay bị thương không thể trở về. Sơ hãi lo lắng chiếm lấy suy nghĩ của nàng miên man không dứt http://www.doahoatiencanh.wordpress.com
Lãnh Phi im lặng không nói gì, không khí trở nên căng thẳng.
“Quên đi , cùng ngươi nói chuyện mất hứng quá” . Vô Song mặc y phục vào khoan thai rời khỏi phòng ngủ. Tuy rằng trong lòng giận hắn không nói gì đã rời khỏi nhưng nhìn thấy hắn bình yên trở về nàng cũng cảm thấy dịu bớt.
“Ta đi tìm về quá khứ”
Vừa sắp bước ra khỏi cửa, Vô Song bị lời nói của hắn dừng chân lại xoay người “Nàng không nghe lầm chứ?” Lãnh Phi trầm mặc.
“Nếu vậy vì sao ngươi không muốn gặp nương của mình?” Chờ hắn muốn nói ra chắc phải đợi đến tóc bạc luôn, trước nay Vô Song không có tính nhẫn nại, đặc biệt là về hắn. Nàng đi trở vào phòng ngủ nhìn thẳng vào mắt Lãnh Phi “Nương của ngươi nhất định cho ngươi lời giải đáp”
Vừa rồi không để ý, thái độ của hắn đúng là không phản đối. Lãnh Phi hé ra gương mặt tuyệt đẹp mềm mại đáng yêu động lòng người ngước mắt lên chăm chú nhìn nàng á! Đây có phải là sức hấp dẫn khiến người không thể kháng cự ư?
Tim Vô Song đập thật nhanh, trống ngực như điên cuồng, không cần bàn đến dáng vẻ tao nhã của hắn đang dựa vào giường, bộ ngực trần trụi trơn bóng rắn chắc có thể thấy được đã trải qua rèn luyện, cơ bụng cũng rắn chắc hoàn toàn không có chút mỡ thừa. Đáng tiếc phía dưới đã bị tấm chăn che lại, bất quá có thể mơ hồ nhìn thấy bộ phận chính là thủ phạm khiến nàng đau đến chết khiếp.
Tự nhiên bên tai nóng lên “ Nương của ngươi từ xa đến tìm ngươi, vì sao không muốn gặp bà?” Ta không cản được nữ nhân kia.
“Bà phải đi sao?” Nghe giọng nói lạnh nhạt của hắn, lòng Vô Song đau nhói, trên đời này chuyện đáng buồn nhất chính là người thân không chịu nhận nhau.
“Bà còn chưa đi, ta mới vừa gặp qua” Vô Song nghĩ thầm trong bụng, Lãnh Phi chẳng phải biết bà vốn thông minh sao.
“Ngươi không cùng bà gặp mặt sao?” Ta đóan ngươi nhất định ghé vào nóc nhà nếu không thì cũng ở ngoài cửa sổ âm thầm nhìn lén. “Này con lừa” Vô Song tức giận
“Muốn gặp thì gặp, tại sao nhìn lén, ngươi rất may mắn có nương, còn ta nè, ta …”
Nàng nhớ lại nương dịu dàng của mình, cảm thấy đau buồn, nhưng nỗi buồn đau giống như thuyền lướt qua sông nhanh chóng biến mất trong đôi mắt như nước của nàng. Vô Song ngẩng đầu lên che dấu cảm xúc của mình. Lãnh Phi ôm nàng “Ngươi đang nhớ nương phải không?”
“Đương nhiên, bất quá chỉ có thể nghĩ trong lòng vì phụ thân còn đây” Nàng không muốn khiến phụ thân bi thương , không muốn phụ thân vì bản thân xem nhẹ nương cùng sai lầm mà tự trách.
Lãnh Phi ôn hoà mở miệng “ Tuy rằng phụ thân của ngươi nói ngươi là nữ nhân không cười thật ra ngươi cố ý làm ông giận khiến ông quên đi bi thương phải không”
“Con người phải nhìn về phía trước, quá khứ chỉ có thể cất nó vào một nơi” Khó được Lãnh Phi mở miệng nói nhiều như vậy, khiến Vô Song thật vui vẻ bởi vì hắn đã cởi mở hơn xưa.
Lãnh Phi lại im lặng.
“Ngươi để bóng ma của quá khứ vây khốn linh hồn của ngươi, ngươi đang trốn tránh, nhiếp hồn đại pháp có thể giúp ngươi quên quá khứ, nhưng không thể khiến ngươi từ trong quá khứ thoát ra.
Lãnh Phi xoay người bước xuống giường, ngoảnh mặc làm ngơ.
“Quên đi, nói nhiều thêm cũng chỉ làm lãng phí nước miếng của ta, tùy ngươi muốn làm sát thủ hay thiếu chủ của Thần Kiếm sơn trang” Vô Song tiến lên giúp hắn thay y phục dường như đó đã trở thành thói quen. “Dù ngươi lựa chọn thế nào, ta cũng tôn trọng quyết định của ngươi” Dù sao thiên hạ đều có những phụ mẫu như vậy.
Lãnh Phi không nói một lời chỉ lặng yên để nàng giúp hắn thay y phục.
Vô Song cũng không mở miệng , hắn đã trở về chứng minh trong lòng hắn có nàng. Nếu không hắn sẽ quay về Thất Tuyệt nhai làm sát thủ ma vương rồi. Bất tri bất giác trong lòng của nàng đã có hắn.
Có lẽ nàng nên nghĩ một biện pháp vẹn toàn cả đôi bên ,có thể cởi bỏ bóng ma trong lòng hắn và có thể hoàn thành nhiệm vụ.