Là tôi đây, chính là nam chính Lục Vỹ Thần của các bạn. Dẫu bạn là người thích tôi hay là người ghét tôi, nếu bạn đang đọc những dòng này thì tôi xin thay mặt “mẹ Vi Vi” tôi gửi đến các bạn một bưu phẩm. Quà bên trong là một cây súng, nếu phần truyện này bà ấy không khiến các bạn hài lòng thì đừng ngại ngần mà nổ súng bắn chết bà ấy đi.
Hôm nay là ngày thứ 1826, kỉ niệm 5 năm ngày cưới của tôi và Hà Tiết Âu.
Thật là nhẹ nhỏm, cuối cùng Hà Tiết Âu đã gác lại công việc của mình, gác lại niềm đam mê mạo hiểm của cô ấy, tận tâm lo cho gia đình này, cũng cho tôi một cơ hội bù đắp những thiếu sót đối với cô ấy.
Vài hôm trước có người bảo tôi là tra nam, hừm. Tôi không phản đối, vốn dĩ tôi sinh ra chính là để nhận lấy vai tra nam này. Các bạn thấy đó, tôi đối với ai cũng không được tốt, đến Tần Tử Kỳ cũng bị tôi chèn ép hành hạ, Hà Chỉ Nghi cũng vì tôi mà mất cả tương lai. Nhưng suy cho cùng tôi cũng có một điểm tốt, điểm tốt duy nhất này chính là yêu một mình Hà Tiết Âu.
Còn có người nói rằng tôi mất hết nhân tính. Đứa con đầu tiên của tôi với Hà Tiết Âu, tôi ngang nhiên cướp đi, không nói với cô ấy một lời, chấm dứt sự sống của cái thai ấy không có một chút dây dứt trong tim.
Đứa con mà Hà Chỉ Nghi ăn cắp của tôi, mang huyết thống của tôi, không gây nên lỗi lầm gì với tôi, ngày nó từ giả thế giới tôi còn mảy may không muốn can dự. Hà Tiết Âu lên tiếng thuyết phục, tôi mới cho nó cái tên Lục Trạch Dương.
Đến con trai Lục Thần Lạc của tôi, đúng là dòng giống yêu nghiệt, mới có tý tuổi đã chà đạp tôi. Kết quả như thế nào? Trước đây tôi đem nó đi bán, không ai mua. Sáng nay hắn mang đi tặng, đã có ông nɠɵạı Trương nhận cháu cố về nuôi dưỡng rồi.
À, nhân tiện đây tôi cũng công bố một chuyện, năm ngoái ŧıểυ Âu lại sinh cho tôi một đứa con nữa. Tức chết, tức chết tôi luôn!
“Không đẻ! Không đẻ! Không đẻ!”
Tôi đã hạ quyết tâm rồi, còn vì không muốn để ŧıểυ Âu sinh con mà tôi chấp nhận sử dụng biện pháp an toàn. Khốn kiếp, vậy mà cô ấy vẫn mang thai.
Chúc mừng sinh nhật đầu tiên của con, Lục Tranh Tranh!
Quà sinh nhật đầu tiên của con bé thật sự rất giá trị.
Mấy giờ trước, tôi đã kí một bản hợp đồng hôn nhân, giá trị đến khi Tranh Tranh trưởng thành và có thể tự quyết định cuộc đời mình. Tôi gả Lục Tranh Tranh cho Tần Tử Hàm. Tần Tử Hàm là con trai của Tần Tử Kỳ, tôi rất tin tưởng vào năng lực của cậu ấy. Cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc được cho con dâu của mình.
Ừm, nói nhiều quá có chút khát nước. Đợi một lát tôi lại tiếp tục kể cho các bạn nghe chuyện của mình.
…
Bây giờ tôi và Hà Tiết Âu đang ngồi trên máy bay, chỉ là máy bay thương mại bình thường thôi, không phải phi cơ riêng gì đâu. Chúng tôi muốn trải nghiệm một chút cảm giác hẹn hò của người bình thường.
Hà Tiết Âu đang ngủ, ngoan ngoãn mới đáng yêu làm sao!
Tôi và cô ấy đúng là duyên số, con người nhân phẩm tồi tệ như chúng tôi tìm được nhau, ở bên nhau, cùng nhau xây dựng gia đình là một kỳ tích lớn. Nó còn tuyệt diệu hơn cả chuyện cổ tích nữa.
Cô ấy gây cho người khác bao nhiêu đau thương, tôi gây cho người ta bao nhiêu đau khổ. Vậy mà ở bên cô ấy, tôi chỉ muốn sủng cô ấy đến tận trời, một sợi tóc cũng không muốn làm gãy.
Kết hôn 5 năm, con chúng tôi cũng đã đi cả rồi, vậy mà tôi chưa từng cho cô ấy một tình yêu lãng mạn như cô ấy mong muốn. Chưa từng cầu hôn cô ấy, chưa từng cùng cô ấy hưởng tuần trăng mật.
Bàn tay nhỏ của cô ấy ngay cả khi ngủ cũng nắm chặt bàn tay lớn của tôi. Chiếc nhẫn sáng ngời trên ngón áp út của cô ấy, nó đã ở đó 5 năm rồi, chưa từng thấy cô ấy tháo nó ra.
- Bà Lục, máy bay sắp hạ cánh rồi. Em mau dậy đi!
Tiết Âu mắt vẫn nhắm, gỡ tay mình ra khỏi tay tôi, lần mò lên ngực đấm cho tôi một cái.
- Hạ cánh rồi thì sao? Anh không thể bế em xuống được à?
Tôi im lặng không trả lời, cô ấy liền giận dỗi ngồi thẳng dậy, không thèm dựa vào vai tôi ngủ nữa.
Máy bay hạ cánh rồi, tôi bế cô ấy, đặt bước chân đầu tiên xuống thành phố Barcelona trong ánh mắt ngưỡng mộ của bao người. Tiết Âu ban đầu cũng vui lắm nhưng sau đó lại trở nên xấu hổ, úp mặt vào trong ngực tôi đòi tôi thả cô ấy xuống. Làm mẹ hai con rồi mà vẫn như thiếu nữ mới lớn.
Tôi và Hà Tiết Âu quay trở lại Tây Ban Nha, thuê một chiếc du thuyền ngao du Địa Trung Hải một lần nữa. Đây là nơi cô ấy phải lòng tôi, tôi đương nhiên chọn nó làm nơi hưởng tuần trăng mật.
Tạm biệt các con yêu, tạm biệt các bạn độc giả, bây giờ là thời gian ngọt ngào của riêng tôi và bà Lục. Thân ái và không hẹn gặp lại!