Hà Chỉ Nghi lúc đến mang bao nhiêu đồ, khi đi mang bấy nhiêu đồ. Hà Dựt mang đồ của con gái xuống lầu, Kiều Thoại Mỹ dìu con gái chầm chậm xuống sau. Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu chỉ đứng khoanh tay nhìn theo, không lời tiễn biệt.
Khoảng thời gian ở đây không có kỉ niệm vui vẻ nào, chỉ có sự cô đơn và ghẻ lạnh. Vậy mà hôm nay rời đi, trong lòng Hà Chỉ Nghi vẫn cảm thấy xót xa, lưu luyến. Cũng thật mong Lục Vỹ Thần sẽ ôm một cái tạm biệt.
Nghĩ đến đây Hà Chỉ Nghi liền bật cười, lại ngốc nữa rồi. Bây giờ đã là lúc nào, không mau đi khỏi cho người ta không chướng mắt, ôm ấp tạm biệt chẳng khác nào tiếp tục mơ mộng hão huyền.
- Con ổn không, sao chân run thế?
Hà Chỉ Nghi mặc váy dài qua gối nhưng Kiều Thoại Mỹ vẫn nhìn thấy rất rõ đôi chân bước không bình thường của con gái, cảm giác như rất gắng gượng.
- Không sao… chúng ta mau đi đi mẹ.
Hà Chỉ Nghi lắc đầu, nhưng bước xuống thêm được vài bật thang nữa thì trượt chân ngồi thịch xuống.
- A…
Cô cắn chặt môi, cố gắng không kêu lên. Hà Chỉ Nghi đau bụng nhưng không dám nói, nghĩ cũng sẽ không sao nên vẫn mặc kệ. Nếu cô lại nói mình đau, chỉ sợ mọi người nghĩ cô tìm cớ để ở lại. Cô ra đi rồi, muốn để lại một ấn tượng không xấu.
- Không xong rồi, vỡ ối rồi!
Kiều Thoại Mỹ vén váy của Hà Chỉ Nghi lên, chân tay run lẫy bẫy khi thấy nước dịch chảy ra quá nhiều. Nhìn lại cầu thang mới tá hỏa, nước đọng từng giọt trên cầu thang, ối đã vỡ lâu rồi.
Hà Tiết Âu vội vàng chạy xuống, trong lòng cũng rất hoảng loạn. Hà Chỉ Nghi mới mang thai hơn 6 tháng đã vỡ ối, đứa bé trong bụng thì làm sao đây. Cô nhìn chị gái oằn mình chịu đựng, nhớ tới lúc mình mang thai đau đớn, thật lo cũng thật thương.
- Chuyện… làm sao vậy, làm sao thế này?
- Ông ở đó ú ớ cái gì, mau đi lấy xe nhanh lên.
- Tôi đi… Tôi đi…
Hà Dựt vừa vào, chưa kịp hiểu chuyện đã bị Hà phu nhân đuổi ra bên ngoài.
Hà Tiết Âu hướng mắt nhìn Lục Vỹ Thần, hắn vẫn đứng ở trên nhìn xuống, mặt không có chút biểu cảm. Thấy Hà Tiết Âu nhìn mình, hắn liền thở dài một cái, đi xuống giúp một tay.
…
Hà Chỉ Nghi được đưa đến bệnh viện, phải mổ lấy thai khẩn cấp. Tình hình không khả quan, thai còn quá non, thai phụ sức khỏe yếu. Bác sĩ đã nói trước, cuộc phẫu thuật này lành ít dữ nhiều, người nhà nên chuẩn bị tâm lý.
Lục Vỹ Thần kéo Hà Tiết Âu vào trong lòng, hai tay ôm lấy cô rất chặt. Hà Tiết Âu rất buồn, người bắt đầu bi kịch ngày hôm nay là cô, nếu không phải bị cô dụ dỗ có lẽ Hà Chỉ Nghi đã không lâm vào con đường sai lầm không thể quay đầu này. Trong sự mù quáng của Hà Chỉ Nghi, có một phần lỗi của cô.
Lục Vỹ Thần vô cùng điềm tĩnh, hắn không cảm thấy gì, bởi vì hắn cho rằng đây là một kết cục hợp lý. Dẫu cho Hà Chỉ Nghi có thật sự không vượt qua được, đứa bé kia cũng không vượt qua được thì đây cũng là số phận của họ. Đó là cái giá mà họ phải trả, hắn đã giúp họ gánh bớt một phần rồi, hắn không đau lòng.
- Chia buồn cùng gia đình, chúng tôi đã cố hết sức rồi.
Cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ đứng sau chiếc giường được phủ kín vải trắng.
Hà Chỉ Nghi đã chết rồi, đứa bé cũng chết rồi…
- Họ không qua khỏi…
Lời bác sĩ nói, đối với Kiều Thoại Mỹ là một tảng đá lớn, đè lên trên trái tim. Khoảnh khắc đó, không thể thở cũng không thể khóc. Con gái của bà chết trên bàn mổ, đau đớn thế nào, lạnh lẽo thế nào… Lòng bà như chết theo.
Người con gái xinh đẹp của bà, ngoan ngoãn của bà, tuổi vẫn còn quá trẻ, vẫn còn chưa có được hạnh phúc của mình. Giữa tuổi xuân thời phơi phới, gieo mình vào cái bẫy chết người của lưới tình. Hà Chỉ Nghi đi rồi, cùng với đứa trẻ của mình mang theo mối nghiệt duyên đến một thế giới khác.
…
Lục Vỹ Thần nắm trong tay một nắm tro cốt, tro cốt này là Hà Chỉ Nghi và đứa con của cô ấy. Bàn tay hắn dần dần mở ra, gió cuốn tro bay, tạo hành một màn bụi mờ trên mặt biển. Bi kịch của mối nghiệt duyên đã được hóa giải, chỉ là để đổi lấy tình yêu của hắn và Hà Tiết Âu, Hà Chỉ Nghi đã phải trả bằng mạng của mình.
- Con trai của anh…
Hà Tiết Âu đưa cho Lục Vỹ Thần thêm một hủ tro cốt, lần này là của đứa trẻ đoản mệnh.
- Đứa trẻ này sinh ra trong tham vọng của mẹ mình, để nó đi theo cô ấy cũng là một điều tốt.
Lục Vỹ Thần không chấp nhận nó, không yêu nó, cuộc sống sau này của nó cũng sẽ là địa ngục. Chi bằng nó không đến với thế giới đầy rẫy cạm bẫy và toan tính này, đến một thế giới khác cùng mẹ mình, như vậy sẽ tốt hơn.
- Anh nên đặt cho nó một cái tên, nó xứng đáng với điều đó…
Lục Vỹ Thần rãi nắm tro thứ hai xuống biển. Hà Tiết Âu còn suy nghĩ được như vậy, hắn cũng không thể nhỏ mọn mà từ chối.
- Lục Trạch Dương, con sẽ là biển lớn, tiếng sóng chính là tiếng con. Mọi người sẽ nhớ tới con…
Hà Tiết Âu mỉm cười, vòng tay ôm lấy Lục Vỹ Thần từ phía sau. Họ đứng trên mũi tàu, nhìn biển lớn, nghe sóng vỗ vào mạn tàu từng cơn. Một thế giới mưu tính chiếm đoạt, nơi tình yêu trở thành công cụ của lợi ích, đã đến lúc khép lại câu chuyện này để mở ra một câu chuyện khác.