- Có chàng trai rơi vào biển tình, không màng công việc, không cần trợ lý, một mình tận hưởng mật ngọt yêu đương…
Giờ hành chính của Lục Thị bắt đầu lúc 9 giờ sáng, Lục Vỹ Thần đi trễ tận một giờ đồng hồ, tới văn phòng còn nhàn nhã uống cà phê. Tần Tử Kỳ sau khi đăỵ tập giấy tờ cần tổng giám đốc đóng dấu xuống bàn cũng nhàn nhã nằm ra ghế sopha nghỉ ngơi, mỉa mai người bạn chí cốt của mình.
Tần Tử Kỳ biết thừa đêm hôm kia giữa Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu đã có gì đó rồi. Ở khách sạn bên ngoài một đêm, sáng hôm sau nghỉ làm mà cũng không nói với thư kí riêng một tiếng. Hôm nay còn đi làm trễ, trễ nhưng vẫn nhàn nhã tận hưởng cà phê nóng. Lục Vỹ Thần đã tự phá bỏ luật lệ của bản thân rồi, như thế này thì càng chắc chắn hắn có gì đó rồi.
- Tôi trả liền lương cho mấy nghìn người, ai cũng được mỗi tháng nghỉ phép hai ngày. Vậy mà tôi nghỉ phép một bữa đã bị cấp dưới không bằng lòng…
Lục Vỹ Thần ngồi xoay xoay trên chiếc ghế da cỡ lớn của mình, môi nhấm nháp tách cà phê nóng, khí chất thư thái hiếm có. Hắn đúng là đang có chuyện vui.
- Nghe nói ngày hôm qua cậu đưa Lục phu nhân đến xưởng súng, tôi nói cậu cũng thật là… Lẽ nào cái thành phố to lớn này không có lấy một chỗ cho hai người hẹn hò, lại đưa con gái người ta đến xưởng súng. Cô ta có đấm vào mặt cậu không?
Thư kí cao cấp chính là cao cấp ở chỗ không cần sếp phải nói, chuyện gì cũng phải biết. Tần Tử Kỳ lận sẵn cuốn sách kinh nghiệm tình trường của mình ra chuẩn bị dạy cho Lục Vỹ Thần.
Lục Vỹ Thần dừng lại suy tư một chút, xong lại nhấp một ngụm cà phê nói.
- Cô ấy chĩa súng vào đầu tôi!
Tần Tử Kỳ nghe xong giật mình, còn ngỡ như mình vừa bị bắn. Sao trên đời này có thể có chuyện khủng khiếp thế này, tên đàn ông thì đến xưởng súng hẹn hò, kẻ đàn bà thì dùng súng trút giận. Lục Vỹ Thần ác ma, có Hà Tiết Âu yêu nghiệt, cặp vợ chồng này thật xứng đôi vừa lứa. Biến thái chẳng khác gì nhau.
- Không đồng lòng đã bá đa͙σ thế này, hai người đồng lòng rồi thế giới phải chống đỡ thế nào đây?
Lục Vỹ Thần cười cười, không có ý trốn tránh hay bác bỏ gì. Bản thân rất ung dung thể hiện sự hưng phấn của đàn ông khi yêu.
Lâu lắm rồi mới thấy Lục Vỹ Thần vui vẻ như vậy, Tần Tử Kỳ lại nhớ tới chuyện ngày hôm qua muốn nói nhưng không có cơ hội. Tần Tử Kỳ cái gì cũng giỏi nhưng giỏi nhất là không biết điều. Biết Lục Vỹ Thần đã trở lại cuộc sống của một người đàn ông bình thường là đáng mừng nhưng lại không do dự khơi gợi lại đoạn ký ức đầy tiếc nuối trước đây.
- Lục Thế Huy và Cố Vi ly hôn rồi.
Nụ cười trên môi Lục Vỹ Thần tắt hẳn. Lục Thế Huy và Cố Vi, đã năm năm rồi hắn không nghe ai nhắc đến hai cái tên đó trước mặt hắn nữa. Hắn đã từng yêu một người hết lòng hết dạ, yêu như con thiêu thân, yêu như chết đi sống lại. Ngày kết hôn năm năm trước, Lục Vỹ Thần là chú rễ, Cố Vi là cô dâu. Nhưng chẳng có hôn lễ nào cả, Cố Vi bỏ trốn rồi, chỉ để lại một bức thư hết sức tuyệt tình.
Lục Vỹ Thần tìm kiếm tung tích Cố Vi mất nửa năm, xới ba tấc đất lên cũng không bỏ qua. Kết quả, người muốn gặp cũng đã gặp được nhưng chỉ thêm đau lòng. Cố Vi đã mang thai với Lục Thế Huy, lại còn là một thai hai bảo.
Lục Vỹ Thần bất chấp tất cả để níu kéo tình yêu đầu, mối tình thanh xuân tươi đẹp, người con gái mình yêu. Chỉ cần Cố Vi quay trở lại, cái giá nào hắn cũng sẽ trả. Đáng tiếc, có lẽ đường tình duyên đến đây đã tận, cô gái của hắn đã có quyết định rồi, mãi mãi không quay lại nữa.
Lục Thế Huy là anh trai cùng cha khác mẹ của Lục Vỹ Thần, là kết quả của sai lầm trong tuổi trẻ của người lớn. Lục Thế Huy là con ngoài giá thú, nhà họ Lục không công nhận. Lục Vỹ Thần vốn vẫn xem Lục Thế Huy là anh trai, mọi chuyện lại ra nông nỗi này, cuộc sống sau này của hắn không thể có người anh trai này nữa.
Nhìn người mình yêu đi yêu người khác là đau khổ. Đau khổ hơn chính là mỉm cười tác thành cho hai người đó, uống cạn ly rượu đắng mà vẫn phải khen ngon, từng ngày nhấm vị chát mà phải khen bùi. Tổn thương muốn chấm dứt, dây dưa cũng phải chấm dứt. Hắn không thể sống yên vui khi nhìn người mình yêu sống bên người khác, chỉ còn cách xóa bỏ mọi quan hệ.
- Cậu không sợ Lục phu nhân biết được sẽ nổi cơn ghen, chạy đến đây bắn nát đầu cậu vì nhắc tới người yêu cũ của chồng cô ấy sao?
Lục Vỹ Thần đặt tách cà phê đã uống sạch xuống bàn, miệng lại nở nụ cười như chưa có gì. Hắn thật là lợi hại, chuyển chủ đề cũng chuyên nghiệp, cứ tưởng liên quan nhưng lại không liên quan chút nào. Đã vậy còn lấy bà xã ra làm vũ khí để hăm dọa người khác.
- Khốn kiếp, hai người đã tới được bước nào rồi thế hả? Có cần khoa trương ân ái ngầm như vậy không?
Tần Tử Kỳ rùng mình ớn lạnh. Lục Vỹ Thần nói cái gì cũng có tầng tầng lớp lớp ý nghĩa, hại não của Tần Tử Kỳ mấy năm qua tốn không ít chất xám, nếp nhăn cũng sắp phẳng ra hết rồi.
- Trở về làm việc của cậu đi, bí mật trên giường của tôi không tiết lộ cho cậu.