Giọng nói được mong chờ nhất cuối cùng cũng vang lên rồi, Lục Vỹ Thần đã không còn xa nữa. Xe của Tần Tử Kỳ tăng tốc, trong chớp mắt đã thấy được một chiếc xe khác đang chờ sẵn ở ngã tư, Lục Vỹ Thần còn đích thân ra ngoài đợi.
- Trả vợ cho cậu. Tôi chịu không nổi nữa rồi!
Tần Tử Kỳ giao người như giao nợ, trao Hà Tiết Âu vào tay của Lục Vỹ Thần, tâm hồn được giải tỏa như vừa thoát khỏi kiếp nạn lớn.
- Đặt phòng cho tôi, khách sạn gần nhất!
Lục Vỹ Thần gương mặt điềm tĩnh, nhàn nhạt nói.
Hà Tiết Âu cũng thật biết điều, lúc không có ai thì bám lấy Tần Tử Kỳ không buông, Lục Vỹ Thần tới rồi thì nhanh chóng buông tay để ôm lấy Lục Vỹ Thần. Khôn như thế này, lý trí chắc chắn là còn rất tốt.
- Hả? Không về nhà sao?
Tần Tử Kỳ ngạc nhiên hỏi lại. Từ trước tới nay, Lục Vỹ Thần chỉ có hai chỗ qua đêm, một là công ty, hai là nhà, chưa bao giờ đặt chân vào khách sạn. Bây giờ đột nhiên muốn tới khách sạn, lại còn khách sạn gần nhất, không qui định một chuẩn mực nào.
- Cô ta như thế này, về nhà có kịp không?
Lục Vỹ Thần nói Tần Tử Kỳ mới nhìn lại. Hà Tiết Âu vừa mới nằm vào vòng tay của Lục Vỹ Thần đã mạnh dạn tháo cúc áo của hắn, áo bị bạch ra để trống phần ngực săn chắc, dùng phần má mềm mịn liên tục cọ xát vào. Bên ngực còn lại thì tay không ngừng sò mó, cấu véo. Hơi thở phả ra nóng rực. Tình trạng của Hà Tiết Âu đã nghiêm trọng hơn rồi.
Lục Vỹ Thần thật sự đặt chân đến khách sạn gần nhất. Hà Tiết Âu được hắn bồng bế trên tay, bước chân đi rất vội. Phòng cao cấp nhất của cái khách sạn này cũng không bằng nhà tắm của hắn.
Lục Vỹ Thần thả Hà Tiết Âu xuống, hai tay của cô vẫn không chịu buông ra, vẫn ôm chặt lấy cổ của hắn. Hắn không mở được cửa mới gạt người cô ra, Hà Tiết Âu ngã lăn ra hành lang.
- Lục Vỹ Thần, tôi đáng thương như thế này, anh vẫn ra tay tàn nhẫn được hay sao?
- Đáng thương? Cô đáng thương chỗ nào?
Lục Vỹ Thần lại gần, ngồi xuống, một gối quỳ trên đất, tay nâng cằm của Hà Tiết Âu. Ánh mắt lạnh lẽo, vô cảm. Hà Tiết Âu chẳng nhìn ra được sóng gió nào trong mắt hắn. Nhưng người ta hay nói, trước cơn bão biển thường lặng sóng. Lục Vỹ Thần là không quan tâm hay là đang kiềm nén? Thế nào cũng được, Hà Tiết Âu vã như thế này còn sợ gì nữa.
Lục Vỹ Thần lại mạnh tay đẩy Hà Tiết Âu ra lần nữa, đưa tay lên lau đôi môi bị cô vừa hôn đến đỏ mọng.
- Lục Vỹ Thần, tôi hôm nay thảm hại như vậy, anh đừng đẩy tôi ra không được sao?
Hà Tiết Âu bị Lục Vỹ Thần đối xử vô tình, bất giác khóc lớn. Hà Tiết Âu chưa từng hôn người đàn ông nào, hôm nay chủ động hôn hắn, cho dù một phần là do tác dụng của thuốc kích dục nhưng hắn cũng phải cảm thấy trân trọng sự chủ động của cô dù chỉ một chút chứ. Hà Tiết Âu chấp nhận hắn rồi, mà hắn không vui hay sao?
Lục Vỹ Thần không nói lời nào. Nhìn Hà Tiết Âu nằm giữa hành lang vùng vẫy, lăn lộn mới có chút ngứa mắt, liền vác cô lên vai rồi vứt trên giường.
Hà Tiết Âu vẫn không ngừng khóc.
- Lục Vỹ Thần, tôi bị lừa rồi, mau ôm lấy tôi đi!
- Bây giờ mới biết là mình bị lừa sao?
Lục Vỹ Thần đứng đó, nghiêm nghị nhìn Hà Tiết Âu. Hình như sự kiềm chế cảm xúc của hắn sắp đạt tới giới hạn rồi.
- Tên khốn đáng chết đó, Lục Vỹ Thần mau ôm tôi, mau ôm tôi đi mà!
Trong lòng Hà Tiết Âu vừa ham muốn, vừa tức giận, vừa tổn thương. Tác dụng của thuốc đang càng lúc càng khiến cơ thể cô khó chịu, bức bối đến muốn nổ tung. Hà Tiết Âu bỏ thuốc Lục Vỹ Thần, hắn có Hà Chỉ Nghi giúp giải tỏa. Hôm nay Hà Tiết Âu bị quả báo, Lục Vỹ Thần lại trơ mắt đứng nhìn.
Càng tức giận lại càng đau khổ, Hà Tiết Âu cảm thấy trong lòng đau nhói. Mặc Thiên là người đàn ông đầu tiên Hà Tiết Âu để mắt đến, toàn tâm toàn ý yêu thích, làm không biết bao nhiêu chuyện không tốt chỉ để được ở bên. Vậy mà xem hôm nay nhận được thứ gì, Mặc Thiên bỏ thuốc cô, muốn cô bị làm nhục, thân bại danh liệt.
- Kết hôn cũng kết hôn rồi, lên giường với em cũng khó đến vậy sao?
Hà Tiết Âu khỏa thân, đứng trước mặt Lục Vỹ Thần, giương đôi mắt long lanh, khẩn khiết nhìn hắn.
- Lão công…
Liêm sỉ của Hà Tiết Âu một chút cũng không giữ lại cho riêng mình, cả người đỏ lên, da thịt nóng bỏng. Lục Vỹ Thần lạnh nhạt cũng không chạy thoát được ngọn lửa lớn như Hà Tiết Âu. Dưới mắt là một cơ thể trinh nguyên, ngọc ngà đang dâng hiến, nhìn đôi bồng đào tròn trịa, căng đầy đang lủng lắng trước mắt, sự xinh đẹp đầy cám dỗ
đó hắn không vượt qua được. Nửa thân dưới của hắn lại muốn trở thành lý trí của hắn. Lục Vỹ Thần không thể dùng tay chân dạy dỗ Hà Tiết Âu thì để người anh em to lớn của hắn dạy dỗ cô vậy.
- Nói tôi biết, em là ai?
- Em là vợ của anh, sau hôm nay sẽ là người phụ nữ của anh, một lòng một dạ…