Diệp Vân điều tra mấy ngày mới biết được Mặc Thiên và Vương Khả Như đã bí mật kết hôn lại sau sự cố. Thông tin này hoàn toàn tuyệt mật bởi Mặc Gia lo sợ sẽ có người gây rối lần nữa. Nếu không phải bạn trai cũ của Diệp Vân làm việc cho Mặc Gia, thông tin này chắc chắn không thể biết được. Quan hệ rộng nhiều khi rất có lợi.
Biết tin đó, Diệp Vân ghim ngay vào lòng. Đàn ông đúng là khốn nạn, đã có vợ nhưng lại không ngừng dây dưa với phụ nữ bên ngoài. Mối quan hệ tốt nhất chỉ nên dừng ở mức hẹn hò, không sợ bị ràng buộc, cũng không sợ bị cắm sừng.
Hôm nay có một thương hiệu thời trang lớn tung bộ sưu tập mới ra cửa hàng. Diệp Vân cảm thấy tình hình không gấp gáp mới quyết định đi mua sắm cho bản thân trước. Đợi sau khi mỹ quan được tân trang thời thượng mới quay về báo tin cho Hà Tiết Âu sau.
Đúng là thương hiệu dành cho giới siêu giàu có khác, cả một cửa hàng lớn như vậy mà không có mấy người đến. Không phải chen lấn, giành giật đúng là thoải mái nhất. Diệp Vân tùy ý chọn vài chiếc đầm, cái nào thuận tay thì lấy, không cần nhìn cũng biết mặc vào đều sẽ đẹp.
Mang quần áo vào phòng thử đồ ở cuối dãy, đây là sở thích cá nhân, cũng là kinh nghiệm khi đi mua sắm. Phòng ở cuối dãy thường không bị làm phiền, không gian cũng rộng hơn hẳn các phòng khác.
- Cậu giờ là phụ nữ mang thai rồi, vậy mà Mặc Thiên vẫn có thể yên tâm để cậu một mình ra ngoài sao?
Người ở phòng thử đồ bên cạnh trò chuyện, nhắc đến cái “gai” trong lòng Diệp Vân, cô liền có phản ứng. Bệnh nghề nghiệp khiến cô phải tạm gác những bộ váy xinh đẹp sang một bên để hóng chuyện.
- Anh ấy bận lo công việc!
- Công việc mà có thể quan trọng hơn vợ con được chứ?
- Hà Tiết Âu!
Hả? Tai Diệp Vân không phải nghe lầm rồi đấy chứ?
Mặc Thiên… Hà Tiết Âu… không lẽ người ở phòng thay đồ bên cạnh là Vương Khả Như?
Ha, ông trời tính toán cũng hay thật đấy. Ở nhà vừa mới nghe tin xong. Đi trung tâm thương mại lại thử đồ hai phòng cạnh bên nhau. Vốn chỉ muốn biết một ít, vậy mà giờ lại nghe được nhiều.
- Cái gì? Tôi nghe nói cô ta đã kết hôn với Tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị rồi mà. Kết hôn rồi vẫn còn đi quyến rũ đàn ông, con đàn bà này ăn gì mà mặt dày thế nhỉ? Rồi sao nữa, Mặc Thiên vẫn bị cô ta mê hoặc à?
Cô gái bên kia nghe giọng là biết chắc đang bức xúc dữ lắm. Mắng chữi không ít. Diệp Vân cắn môi kiềm chế, còn chưa biết là ai quyến rũ ai. Mấy lời này mà nói trước mặt Hà Tiết Âu, cá chắc cô ta sau này không còn miệng để mắng người nữa.
- Đừng có lớn tiếng như vậy. Chỉ là lợi dụng cô ta thôi!
Vương Khả Như nhắc nhở cô gái kia nói nhỏ tiếng một chút. Chuyện đáng nghe nhất chắc là sắp đến rồi, Diệp Vân cẩn trọng áp sát tai vào vách ngăn, phải đảm bảo nghe không sót một thông tin nào.
- Sao cơ? Tôi thấy mặt cậu nghiêm trọng thật đó.
- Mặc Thiên muốn lợi dụng cô ta, mượn một tay cô ta để lật đổ Lục Vỹ Thần. Nhưng mà Mặc Thiên kết hôn với tôi rồi thì làm sao thân mật với cô ta được. Cho nên… đợi cô ta say thuốc rồi, tay sai của chúng tôi sẽ thân mật với cô ta. Hà Tiết Âu sẽ thân bại danh liệt…
Mặc Thiên vì tham vọng mà mượn dao giết người. Vương Khả Như vì ghen tuông mà tự ý thay đổi kế hoạch. Mặc Thiên muốn Hà Tiết Âu trở thành một tay sai, còn Vương Khả Như chỉ muốn Hà Tiết Âu tránh xa Mặc Thiên. Mâu thuẫn trong lòng không nói ra sẽ khiến cho con người ta thành ngu ngốc. Vậy mà không ai nhìn ra được sự mâu thuẫn giữa hai lý tưởng đó, cuối cùng ai cũng nghĩ thành Mặc Thiên muốn Hà Tiết Âu bị làm nhục.
Diệp Vân nghe Hà Tiết Âu bị bỏ thuốc, bị hãm hại là tá hỏa rồi, làm gì còn đầu óc để suy nghĩ sâu xa âm mưu của người khác.
…
Hà Tiết Âu có cuộc hẹn với Mặc Thiên tại một quán Bar nằm ở trung tâm Thành phố S. Sự thả lòng của Lục Vỹ Thần là động lực lớn nhất khiến cô ra khỏi nhà. Sống trong căn biệt thự u ám đó quá lâu, Hà Tiết Âu chỉ cần có một lý do liền không suy nghĩ mà ra ngoài.
Hà Tiết Âu lúc đến nơi, Mặc Thiên đã chờ sẵn ở quầy rượu. Hà Tiết Âu bị âm thanh và ánh sáng thu hút, không ngừng nhìn xung quanh chiêm ngưỡng. Nhìn vẻ mặt thích thú đó của Hà Tiết Âu, Mặc Thiên cảm thấy buồn cười.
- Lần đầu tới đây sao?
Hà Tiết Âu quay lại nhìn Mặc Thiên, nhíu mày. Không phải là anh nghĩ cô quê mùa nên mới không tới những nơi thế này đó chứ.
- Là không có người đi cùng!
Lúc đó không hiểu vì sao Hà Tiết Âu lại cười. Nụ cười của thiếu nữ đầy sự mê hoặc. Mặc Thiên nhìn thấy nụ cười đó, cảm giác thật khác biệt. Nụ cười đơn thuần nhưng lại có cảm giác ma mị, sức hút khiến lý trí người ta như bị thôi miên.
- Sau này anh đi cùng em, có đi không?
Hà Tiết Âu nhìn vào đôi mắt đang mơ màng của Mặc Thiên, lắc đầu.
- Hẹn hò thì đi. Chẳng có gì khiến em thích bằng anh.
A, đột nhiên toàn thân có cảm giác tan chảy. Đường đường là thiếu gia của gia tộc hắc đa͙σ, hôm nay lại trúng thính của một người phụ nữ, cảm giác rất phi thường.
Nắm lấy bàn tay của Hà Tiết Âu, Mặc Thiên nghiêng đầu sang phía cô, thì thầm vào trong tai.
- Anh trúng thính rồi. Em thật là lợi hại.
Mặc Thiên nói xong, có một người phục vụ mang rượu đến mời Hà Tiết Âu. Hà Tiết Âu nâng ly, lắc nhẹ cho hương rượu phản phất. Người phục vụ đó đến nói nhỏ với Mặc Thiên vài lời, anh ta liền đứng dậy, trước khi đi không quên dặn dò.
- Em ở đây chờ anh. Có chút việc gấp cần anh phải xử lý.
Hà Tiết Âu cũng không hỏi gì thêm, anh ta đi là việc của anh ta, cô ở đây tự vui vẻ một chút.
Nhấp một ngụm rượu, vị ngọt thấm dần trong khoang miệng. Ngon phết, rượu gì lại vừa thơm vừa ngọt, Hà Tiết Âu uống thêm một ngụm lớn cho thỏa vị giác. Trước giờ dự không ít tiệc rượu thương gia, uống qua cũng rất nhiều rượu quí, chưa loại nào cảm thấy ngon như rượu này.
Hà Tiết Âu uống liền tù tì mấy ngụm lớn, hết sạch ly. Mặc Thiên vẫn chưa quay lại. Ngồi một lúc chán nản mới lấy điện thoại ra xem thời gian, sợ rằng về trễ sẽ bị Lục Vỹ Thần giáo huấn.
Vừa mở điện thoại lên, Hà Tiết Âu giật bắn người khi thấy thông báo 20 cuộc gọi nhỡ, 1 tin nhắn mới, tất cả đều của Diệp Vân.
- Hôm nay đang vui vẻ, lại có tin động trời gì đây…
Hà Tiết Âu bấm vào tin nhắn.
“ŧıểυ Âu mau chạy đi! Chạy mau lên, cậu bị lừa rồi. Mặc Thiên lợi dụng cậu, bỏ thuốc cậu, hôm nay sẽ hại đời cậu tan tành. Mau bật định vị, tôi và Tần Tử Kỳ đến cứu cậu.”
Hà Tiết Âu giật mình nhìn xung quanh. Khốn kiếp, có một đám người mặc vest đen đang nhìn chằm chằm cô. Hà Tiết Âu nhìn sang ly rượu mình vừa uống sạch, miệng không ngừng chữi rả bản thân không biết đề phòng. Thì ra tất cả đều là một cái bẫy, cô thì dính câu rồi, làm sao đây…