Đội hình gồm hơn 100 cảnh sát và 20 đặc nhiệm được bố trí di chuyển bí mật trong đêm. Nhiệm vụ lần này phải nằm vùng ở Huyết Sơn ít nhất hai ngày, một ngày quan sát và mọt ngày hành động. Ai cũng biết Huyết Sơn là căn cứ địa nổi tiếng lí tưởng của bọn buôn lậu, vốn nằm ở vùng ranh giới giữa hai vùng tự trị là Thành phố S và Thành phố A nên về phương diện chính trị và luật pháp vô cùng phức tạp. Cộng thêm địa hình đồi dốc hiểm trở, thời tiết thất thường, vô số bẫy người xen lẫn bẫy thú bị che lấp bởi cây cối. Dường như chưa bao giờ tác chiến ở ngọn núi này mà có thể bảo toàn được quân số. Lâu dần người ta gọi Huyết Sơn là mồ chôn cảnh sát, một khi đã vào thì khó tìm đường quay trở về.
Một căn cứ nhỏ được dựng phía dưới chân núi, bảo đảm có thể tiếp nhận tình hình bên trong núi nhanh nhất. Năm trực thăng chở người và hai trực thăng chiến đấu cũng vào vị trí sẵn sàng chờ lệnh hỗ trợ đưa quân trở về an toàn.
Hà Tiết Âu đến nơi tiền tuyến chiến đấu, Lục Vỹ Thần ở hậu phương quan sát tình hình. Một đội chuyên viên được điều từ trụ sở chính của tập đoàn Lục Thị đến Học viên An ninh tiếp quản phòng quan sát 24/24, nhiệm vụ theo dõi tình hình và vị trí của đội tác chiến. Nếu có bất cứ sự thay đổi bất thường nào lập tức thông báo cho Lục Vỹ Thần.
Đội đặc nhiệm được yêu cầu chờ lệnh và hỗ trợ cảnh sát, không được tự ý hành động. Nhiệm vụ nằm vùng trước một ngày mục đích là để nắm được tình hình và quen với địa hình, nào ngờ có biến, vừa đến nơi đã phát hiện giao dịch được tiến hành sớm một ngày so với tin tình báo. Hà Tiết Âu cùng đội đặc nhiệm tức tốc thực hiện nhiệm vụ tiêu diệt vòng bảo vệ bên ngoài, dọn đường cho cảnh sát tấn công trực diện vào kho hàng.
Hà Tiết Âu tiến vào vị trí được giao phó, chọn được góc nhìn tốt nhất rồi ẩn thân. Kỳ lạ, thời gian cũng khá lâu mà không hề có một bóng người xuất hiện. Hà Tiết Âu buồn chán chỉnh tầm ngắm bắn ra xa hơn để tìm kiếm con mồi.
“Bụp”
- Ai?
Hà Tiết Âu bị ném đá từ phía sau lặp tức quay người lại. Chết tiệt, chiến trường mà còn có kẻ thích đùa giỡn. Hà Tiết Âu cẩn thận di chuyển, súng đã nạp đạn, tay đặt ngay cò, chỉ cần phát hiện con mồi liền bắn chết. Có chút cảm giác bất an trong lòng, sự hiếu chiến của Hà Tiết Âu bị kiềm lại, tốc độ di chuyển chậm hơn. Mặc dù đã cảnh giác nhưng cuối cùng vẫn không thể né được.
“Bụp”
Lần này không còn là ném đá trêu ghẹo, kẻ núp trong bóng tối đó đá bay khẩu súng trên tay Hà Tiết Âu. Hà Tiết Âu giật mình, đạn bắn lên trời, cả người chao đảo lùi về sau. Kẻ đó không có ý định để Hà Tiết Âu phản công, một tay cầm dao, một tay khống chế, tốc độ hơn người. Hà Tiết Âu chớp mắt một cái đã bị hắn kề dao lên cổ.
- Chà, thì ra là nữ, da thịt thơm thật đấy.
Hắn hít một hơi thật sâu mùi da thịt của Hà Tiết Âu, tỏ ý thèm thuồng.
- Chó chết!
Vận đào hoa đến lúc nào không đến, ra chiến trường rồi mà còn gặp phải vận đào hoa. Đào hoa với kẻ nào lại đào hoa phải dâm tặc. Hà Tiết Âu không thể không chửi thề.
- Em gái, gọi anh là Hoắc Phàm ca ca, anh sẽ thả em ra.
Giọng điệu dâm dê thì thôi đi, tên chó chết Hoắc Phàm này còn liếʍ tai Hà Tiết Âu một cái. Sự kinh tởm đạt đến đỉnh điểm, hai tay nắm chặt tay hắn, chân đạp về sau, dốc toàn lực gập người xuống. Hoắc Phàm vì ham mê sắc giới mà tạo cho Hà Tiết Âu cơ hội đánh úp, cả cơ thể cường tráng bị một nữ nhân nhỏ bé ném xuống đất, lưng đau ê ẩm.
Hà Tiết Âu chạy lại nhặt súng, chưa được một bước đã bị tên khốn Hoắc Phàm tóm được chân, kéo ngã. Xui xẻo ngã trúng một gốc cây bị gãy, vai bị đâm.
Hà Tiết Âu ngồi dậy, điên tiết lao đến, kéo Hoắc Phàm rơi vào cục diện một là sống, hai là chết. Hà Tiết Âu dốc toàn lực cũng không đọ được với sức mạnh và tốc của Hoắc Phàm, liên tục bị tên khốn đó thừa cơ đụng chạm cơ thể, khi thì bóp ngực, khi lại bóp mông. Đánh với Hà Tiết Âu, Hoắc Phàm chỉ dùng bảy phần sức, ba phần dư còn lại dùng đểu trêu ghẹo. Cho đến khi bị Hà Tiết Âu chém một nhát dài trên ngực hắn mới thức tỉnh, đánh với Hà Tiết Âu một trận cho ra trò.
- Em gái, đừng nghịch nữa. Ngoan ngoãn ở đây đợi anh xong việc sẽ đến cứu em, ngoài anh ra chắc không ai cứu được em đâu.
Hà Tiết Âu bị Hoắc Phàm ném xuống một hố sâu, miệng hố vị cây cỏ che kín. Bên ngoài rất khó tìm thấy, bên trong không không thể leo lên. Người Hà Tiết Âu không ít thương tích, nghiêm trọng nhất là bị Hoắc Phàm trả đũa bằng một vết chém dài trên lưng. Trang bị cũng bị cướp hết, Hà Tiết Âu không thể liên lạc với đội đặc nhiệm.
Đến chiều tối, Huyết Sơn có mưa lớn, vết thương của Hà Tiết Âu bị nhiễm trùng. Trong tình cảnh nguy cấp đó cô chỉ nhớ đến Lục Vỹ Thần, kích hoạt tín hiệu SOS và nuôi hi vọng Lục Vỹ Thần sẽ tìm thấy cô sớm, đưa cô về nhà.