Trời Sinh Chính Là Mệnh Hoàng Hậu

Chương 9

Trước Sau

break
“Hoàng thượng đâu rồi?” Trong lúc rãnh rỗi, Hương Ẩn liền đặt chân vào Ngự Thư Phòng, nhìn thấy Tra tổng quản đang một mình dọn dẹp đống tranh gỗ.

Đột nhiên nghe thấy giọng nói của nàng, Tra tổng quản sợ đến mức làm những tranh gỗ trong tay rơi đầy xuống đất. “Hoàng………. Hoàng hậu nương nương!”

Nàng vặn lông mày nhìn vẻ mặt hốt hoảng của hắn. “Ngưoi làm sao vậy?”

“Không… không có gì, ách…… Hoàng thượng cùng Cừu vương gia, Trạm tướng quân đang ngồi trong điện để bàn chính sự.” Tra tổng quản khẩn trương nói.

“Hai người bọn họ đã tới đây sao? Vậy phu nhân bọn hắn có tới đây không?” Nàng thuận miệng hỏi.

“Dạ không có, bởi vì lúc hoàng thượng ở Lê Quốc đã hạ lệnh nghiêm cấm không cho hai vị phu nhân đến gần ngài, sợ họ sẽ dạy hư ngài mất.” Tra tổng quản nín cười liền nói.

Nàng phì cười ra tiếng. “Ta hiểu rồi.”

Theo dự tính thời gian qua thì bọn họ đã hồi cung từ lâu lắm rồi, nhưng hoàng thượng vẫn cứ giữ mãi quy định cũ không cho hai nữ nhân này lui tới hoàng cung, chắc là do hoàng thượng vẫn chưa nguôi giận, nên không muốn hai người này vào cung.

“Đây là gì?” Nàng liếc một cái về phía những tranh gỗ đang nằm rải rát trên đất.

Tra tổng quản kinh hãi nhìn chằm chằm đống tranh gỗ, do không cẩn thận nên bị rơi xuống đất, vội vàng ngồi xổm người xuống nhặt lấy mấy tranh gỗ. “Không có gì cả….. Đây chỉ là những bức tranh gỗ mà hoàng thượng không còn cần nữa, nên nô tài định đem chúng đi bỏ.” Hỏng bét, thế nào hoàng hậu nương nương cũng nhìn thấy.

“Khoan đã, đừng lấy chúng đi nhanh như vậy.” Nàng thấy bức tranh gỗ maf Tra tổng quản đang thu dọn vừa mở ra, người trên bức họa nhìn rất quen mặt, nàng suy nghĩ một lúc liền chìa tay về phía hắn. “Để ta xem.”

Tra tổng quản liền sợ hãi, nhưng lại không dám không nghe theo mệnh lệnh, đành cung kính đem những bức tranh gỗ giao ra cho nàng.

Nàng mở tranh cuộn ra xem nhìn thấy các bức vẽ đều tập trung vào các phong thái yểu điệu của mỹ nhân. Lông mày nàng nhìn về phía bút đỏ được người khác đánh vòng lên, chân mày nàng nhẹ nhàng chau lại. “Những bức khác cũng đem tới đây cho ta.”

Tra tổng quản toát mồ hôi lạnh không dám chần chờ, liền đem tất cả tranh cuộn bày ra trước mặt cho nàng xem. “Mời ngài xem.”

Liền sắp xếp các bức họa của mỹ nhân thành một hàng, các ngón tay thon dài trắng như ngọc cũng bị đánh vòng, đôi mắt như cầu hồn cũng bị người khác vẽ vào, hai lỗ tai trắng nõn cũng bị người khác cố ý đánh vào đỏ ửng, những mỹ nhân có đường cong ở cổ cũng bị người này cố ý vẽ vào…….

“Tra tổng quản”.

"Hoàng. . . . . . Hoàng hậu nương nương, nô tài ở đây."

“Những vết son đỏ trên bức mỹ nhân đồ này là….”

“Tất cả đều là vòng vẽ của hoàng thượng….”

Hóa ra như vậy, trong quãng thời gian trước nàng không nghĩ đến những loại tình cảm này. Từ khi mới bắt đầu đã như vậy, người đàn ông này đã dùng những phương thức này để yêu nàng.

"Tra tổng quản." Sau một lúc lâu, nàng mở miệng lần nữa.

"Nương nương." Tra tổng quản bất đắc dĩ trả lời.

“Liên Phi có ánh mắt giống ta ư?”

"Đúng vậy, nương nương."

"Ngàn Phi bóng dáng giống ta?"

"Đúng vậy, nương nương."

"Ngạn Phi có lỗ mũi giống ta?"

"Đúng vậy, nương nương."

"Thơ Phi có đôi môi giống ta?"

"Đúng vậy, nương nương."

"Cảnh phi ——"

“Giọng nói giống ta ư!” Nàng suy nghĩ một lúc, đột nhiên có bóng người thấp thoáng tiến thẳng đến phía sau lưng nàng.

Nàng kinh ngạc liền quay đầu lại.

“Tra tổng quản, ở đây đang xảy ra chuyện gì, không phải ta đã dặn ngươi phải xử lý cho xong những bức vẽ này rồi sao?” Cừu Dực Từ có chút không vui, liền khiển trách.

Cảm nhận trong lời nói của chủ tử chứa đầy tức giận, Tra tổng quản cúi đầu sợ hãi không dám nhìn về phía chủ tử một cái.

“Là ta muốn hắn lấy cho ta xem.” Hương Ẩn liền giải vây ngay cho Tra tổng quản, phất tay áo một cái nhằm bảo hắn lui ra.

Tra tổng quản cảm động đến rơi nước mắt, liền quỳ xuống an tâm bứơc đi. Trước khi ra ngoài, hắn còn thay bọn họ đóng cửa Ngự Thư Phòng lại.

Hương Ẩn nắm bức tranh vẽ trong tay, không nói lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Nếu như không phải vì những bức tranh vẽ này, vĩnh viễn nàng cũng không biết được. Trong quá khứ, nam nhân này đã đuổi theo ảo ảnh của nàng như thế nào? Những bức vẽ của những cô gái trong hình đều xinh đẹp như hoa, nhưng để được hắn chú ý đều chỉ có một lý do, đó chính là mỗi một bộ phận trên người họ có điểm tương đồng với nàng.

Chuyện xảy ra sau giữa trưa năm đó đã làm cõi lòng nàng tan nát, hắn phí tâm suy nghĩ cũng không phải để thu thập tình cảm nữ nhân, mà đang tìm kiếm bóng dáng của nàng ở chỗ bọn họ!

“Sao ngươi không nói cho ta biết chứ?” Một lúc lâu, nàng nhẹ nhàng nói.

"Nói cho ngươi biết cái gì?"

“Những bức vẽ kia, những thứ phi kia thật ra ngươi không hề yêu họ có đúng không?”

“Không đáng nhắc tới, bọn họ chỉ là vật thay thế cho ngươi.” Cừu Dực Từ nhìn lướt qua dấu chấm trên bức họa, chính hắn đã dùng tất cả tâm tình để vẽ như thế. Mỗi khi thấy các bộ phận trên thân thể các nàng có đặc điểm giống Hương Ẩn, liền mơ hồ suy nghĩ.

Hắn không phải tốn chút sức lực nào để chiếm được họ, bởi các nàng không phải là Hương Ẩn.

“Ngươi đúng là tên ngốc.” Thật ngu ngốc, bởi từ lâu rồi cả hai người bọn họ đã trở thành một. Chẳng hiểu vì lý do gì, mà bọn họ phải đảo một vòng lớn mới có thể tìm thấy nhau chứ?

“Đây là tội lớn nhất của quân vương, vì yêu thương hoàng hậu.” Hai tay hắn ôm lấy lồng ngực nàng, trong miệng vẫn giữ y nụ cười. “Trẫm không ngốc chút nào, trẫm thích xem bộ dạng cau mày của Đồng Phi, thích Thơ Phi mỉm cười, thích Cảnh Phi ở dưới thân người của trẫm rên rỉ….”

Theo bản tính lúc trước của Hương Ẩn liền nổi giận ngay lập tức, nhưng lần này nàng lại từng bước từng bước tiến lại gần hắn, cau mày một lát rồi mỉm cười ……..

Cả người nàng uyển chuyển như nhành cỏ cứ dính chặt trên người hắn, một bàn tay nhỏ chạm vào phần gáy của hắn, dùng âm thanh ngọt ngào đầy mê hoặc để dụ lấy hắn.

"Hoàng thượng, ngươi còn thích gì nữa hả?"

Hắn liền bắt ngay vòng eo nhỏ của nàng, ngăn chặn mùi đàn hương phát ra từ hơi thở nàng, ngăn cản nàng tiếp tục dùng phương thức này trêu chọc những khát vọng của hắn.

Sau khi bọn họ hồi phục tâm trí, cả hai người không thể chế ngự được dục vọng kích tình trong người nên mà cứ thở hổn hển mãi. Tóc nàng cứ xốc xếch lên, chiếc váy được kéo ra để lộ làn da trắng như tuyết ở trước ngực, hơi thở không đều đặn cứ hạ xuống rồi thở dốc cao mãi, cái miệng nhỏ nhắn của nàng chính là thứ cổ vũ dục hỏa trong người hắn.

“Ngươi biết không? Trẫm cứ mãi chờ đợi ngươi từ lâu lắm rồi.” Cừu Dực Từ ở bên tai nàng nói nhỏ, “Ai trẫm cũng không thích, chỉ cần một mình ngươi.”

Nàng nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay hắn đang dao động trên người nàng, để cho hắn dừng lại. “ Chỉ cần một mình ta, vậy sao ngươi lại tìm quá nhiều nữ nhân để thay thế ta chứ?

Những cô gái kia đều là những ngừơi vô tội! Mặc dù Hương Ẩn hiểu rõ tình cảm hắn đối với nàng một mực chân thành, làm nàng thấy họ thật tội nghiệp.

“Ai kêu lão bà ngươi bỏ trẫm xuất cung, cứ tranh chức Võ Lâm Minh Chủ gì đó, lại còn muốn vân du tứ xứ, trẫm không thể bỏ hết chuyện quốc sự để đuổi theo ngươi. Ta không thể làm gì khác ngoài việc tìm đồ dỏm, giúp trẫm giải tỏ những nổi tương tư thống khổ về ngươi.” Hắn bất đắc dĩ biện giải.

Nam nhân này yêu nàng đến mức độ tẩu hỏa nhập ma rồi, hắn có thể là một kẻ phong lưu đa tình, nhưng đối với thiên hạ lại là một người cha vô cùng tận tâm, chỉ vì muốn giải tỏ những suy nghĩ đối với nàng.

Nói cho cùng tất cả nghiệp chướng của hắn, đều bắt nguồn từ nàng.

Nàng dùng ánh mắt trách móc nhìn về phía hắn.

“Ngươi biết không? Chỉ vì ngươi cứ hay phong lưu đa tình mãi, làm cho ta trải qua thời gian dài lầm tưởng ngươi là một tên vua vô tình, nên với ngươi ta càng thêm chán ghét, mỗi lẫn nhìn thấy ngươi có thêm một Tân Phi, ta càng chán ghét ngươi nhiều hơn, càng muốn chạy ra khỏi hoàng cung. Nếu ngươi yêu ta, thì phải thay đổi tất cả.”

“Trẫm sai rồi.” Từ trước đến giờ hắn luôn cao ngạo, cả đời này chưa bao giờ chịu cúi đầu nhận sai với người nào, nàng chính là người đầu tiên.

Chà! Chỉ cần chuyện có liên quan đến nàng, hắn không cách nào khắc chế được tim của mình, luôn cứ rối loạn mãi. Từ nhỏ nha đầu này đã khắc chế được hắn, hơn nữa còn khắc chế hắn đến mức độ không thể suy nghĩ được, biết rõ trong lòng hắn đối với nàng chính là si mê cuồng dại, làm cho hắn không thể nào tách ra khỏi nàng được.

“Ngươi nói như vậy thì những phi tử kia nên làm gì bây giờ?”

“Trẫm sẽ đền bù cho họ.”

“Đền bù ư? Đền bù thế nào?” Đã là nữ nhân của quân vương, một khi bị trục xuất khỏi hoàng cung thì sẽ bị người đời cười nhạo, cho dù muốn tái giá đi nữa thì người nào dám mơ ước nữ nhân đã từng thuộc về quân vương chứ?

“Trẫm sẽ tặng cho họ tài vật, hơn nữa nếu các nàng muốn cải trang rời khỏi hoàng cung để tái giá thêm một lần nữa, hay muốn xây dựng đền miếu xuất gia. Tất cả chỉ tùy thuộc theo ý các nàng, trẫm sẽ không nhúng tay vào. Nếu họ không muốn xuất cung, trẫm cam kết sẽ lo lắng cho họ suốt cuộc đời này, tuyệt đối sẽ không đuổi họ đi chỉ là họ phải sống cảnh cô phòng lẻ bóng suốt nửa đời còn lại.”

Hương Ẩn suy nghĩ một lúc, không còn cách nào để giải quyết tốt hơn. Nhìn nam nhân đứng trước mặt nàng đã thành tâm nhận lỗi lầm chính mình, làm cho nàng không thể nhẫn tâm tiếp tục trách móc hắn nữa.

“Như vậy thì sau này ngươi không nên tái phạm, nếu không ta sẽ không bao giờ trở về bên cạnh ngươi nữa,” Nàng ôm hắn, ghẽ vào lỗ tai hắn cười đe dọa thành tiếng.

“Tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Cừu Dực Từ liền gật đầu cam kết, lần nữa hạ thấp người hôn lên nàng, hắn cứ hôn lên người nàng đầy tình cảm chân thành……..

Bên trong Ngự Thư Phòng liền xuất hiện cảnh xuân kiều diễm, không có ai phát hiện rằng ở bên ngoài có một bóng nữ tử đang đứng, ánh mắt thâm độc nhìn vào bên trong giận dữ.

Thì ra là như vậy, nàng không cam tâm, tuyệt đối không cam tâm!

“Cái gì! Ngươi lại muốn xuất cung?” Nghe lời thỉnh cầu của Hương Ẩn, sắc mặt Cừu Dực Từ trắng bệch.

Cứ tưởng rằng sau khi nàng thành hôn, sẽ ngoan ngoãn sống trong cung làm hoàng hậu của hắn. Thật không ngờ, chỉ có một khỏang thời gian ngắn ngũi trôi qua thật yên tĩnh, nàng lại bắt đầu hành động.

Nàng gật đầu một cái, liền phát ra một nụ cười quyến rũ.

“Không được đi, ngươi bỏ mặc trẫm một mình ở đây, mà đi ra ngoài tự do Tiêu Dao hay sao?” Hắn hoảng hốt đến độ muốn lạy lục cầu xin nàng chớ đi, đánh mất hết cả sự tôn nghiêm của bậc quân vương?

“Không thể được, ta là Võ Lâm Minh Chủ. Trước đó vài ngày, vì có việc đến Lê Quốc nên đã đẩy không ít trách nhiệm cho bọn thuộc hạ. Lần này Ký Châu xuất hiện kẻ giết người cuồng bạo, ta không thể không loại trừ kẻ gieo họa này được.

“Không được, Trẫm sẽ hạ lệnh cho Trạm Thanh giải quyết kẻ này là được, không cần ngươi phải mạo hiểm, càng không cho ngươi rời xa trẫm!” Hắn ương ngạnh nói.

Nàng bật cười liếc nhìn hắn một cái, vị hoàng đế này quá bướng bỉnh, tính nết của hắn còn lợi hại hơn cả một đứa trẻ. “Trạm Thanh không đi được? Nghe nói Tiểu Nữu đang lâm bồn, ngươi nghĩ hắn có thể đi được sao?”

Hai mắt hắn phóng hỏa. Chết tiệc, sao nhằm vào lúc này sinh ra hài tử làm gì? “Còn Cừu Thường Khiêm, trẫm hạ lệnh cho hắn đến Ký Châu một chuyến, bảo đảm không xảy ra sự cố.”

Nàng cười nhạo một tiếng, “Mao Uy Long đã gây nên họa lớn, trốn về Cừu Trang ở Tứ Xuyên rồi, hiện nay đường đệ của ngươi đang đuổi theo thê tử trở về Tứ Xuyên, trong khoảng thời gian ngắn, sao hắn có thể trở về kịp để làm theo mệnh lệnh của ngươi được chứ!”.

Hắn nhìn nàng một cái, thấy ánh mắt nàng chẳng hề che giấu niềm vui phấn khởi, căn bản thì nữ nhân này không muốn giúp dân trừ hại, mà do lâu ngày sống trong hoàng cung đã sinh ra buồn chán, nên muốn đi ra ngoài để khảo sát tình hình biên giới một phen. Nữ nhân này khong bao giờ chịu an phận thủ thường chút nào!

“Không được đi! Ngươi đi rồi, trẫm làm sao sống được?” Sau một lúc đắn đo suy nghĩ, hắn quyết định dùng kế sách đau khổ mà hành động.

Đây mới là lời nói thật lòng của hắn, tự mình thừa nhận là kẻ phản quốc. Hắn đã được nàng nuôi dưỡng vào mỗi đêm, phải ôm chặt lấy thê tử để ngủ. Vì vậy đã trở thành thói quen khó sửa của hắn, nếu nàng bỏ đi, chẳng phải muốn lấy đi mạng sống của hắn hay sao!

“Ngươi hãy cố nhẫn nại, nhiều lắm là ba tháng ta sẽ trở về.” Hương Ẩn lìên trấn an lấy hắn nói, ngay cả ánh mắt nàng không có chút hướng về phía hắn, dường như trong lòng nàng đã sớm bay ra khỏi hoàng cung rồi, quyết định muốn ra ngoài phiêu lưu một chút.

“Ba tháng?!” Cừu Dực Từ trợn tròn cặp mắt. Đùa gì thế, ba ngày còn không được nói chi là ba tháng. Dù có chết hắn cũng quyết lắc đầu, nói gì cũng không cho.

“Nếu không thì hai tháng cũng được?” Nàng lùi một bước.

Hắn kiên quyết lắc đầu.

"Một tháng?"

Vẫn cứ lắc đầu.

Nàng liền hạ con ngươi tỏ ra buồn bã. “Thật không đồng ý?”

“Không đồng ý!” Hắn cương quyết chịu ăn đòn, chứ tuyệt đối không thể khuất phục uy quyền của nàng. Nếu không khắc phục được lần đầu, thế nào cũng có lần thứ hai, thứ ba. Sau này không thể quản thúc nàng được, thì cuộc sống sau này của hắn sẽ rất khó khăn. Tâm trí của hắn trở nên bất an nếu không nhìn thấy nàng, tính tình của hắn sẽ càng trở nên nóng nảy, hắn sẽ không thể chuyên tâm xử lý chuyện quốc gia đại sự, vì tương lai quốc gia, tuyệt đối không để cho nàng bỏ đi!

Nàng vỗ bàn một cái. “Không đồng ý cũng phải đồng ý!” Kiên quyết nói, bất kể hắn có thích hay không, nàng cũng phải đi.

“Ngươi!” Cừu Dực Từ giận đến không nói được, quả thật trong mắt nữ nhân này, hắn chẳng có chút tôn nghiêm của hoàng đế!

“Ngươi không sợ lần này bỏ đi, vì nhớ ngươi nên bệnh cũ của trẫm lại tái phát sao?” Hắn quyết định dùng biện pháp uy hiếp nàng, lúc trước hắn đã từng mang chứng bệnh thu thập “Đồ dỏm”, ngộ nhỡ lần này nàng bỏ đi thì hắn………

Bỗng chốc đôi mắt nàng nheo lại. “Ngươi dám!”

"Hừ!" Hắn không trả lời, chỉ hừ một tiếng lạnh giá.

Bỗng nhiên nàng đứng dậy, ánh mắt quyến rũ cứ liên tục xuất hiện, môi anh đào cong lên đặt lên trên bờ môi hắn như đang trêu ghẹo lấy hắn. Mắt hắn không thể chớp được một cái, bóng dáng uyển chuyển đầy mê hoặc cứ giữ chặt lấy hắn. Đôi cánh tay c ôm lấy phần cổ của hắn, nụ hôn chứa đầy ma lực làm lý trí của hắn bị phân tán.

Nhất thời tâm trí hắn trở nên tê dại, một cánh tay không tự chủ liền xoa mông nàng, tay kia ôm chặt lấy lồng ngực nàng. Dục hỏa cứ cháy rạo rực trong người hắn, càng ngày càng lan nhanh hơn.

Trong một khoảnh khắc, nàng đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào bên trong vạt

áo của hắn.

Hắn thở dốc vì kinh ngạc. Tên yêu tinh này!

Biết rõ hành động của nàng không hề trong sáng, làm hắn không thể nào kháng cự nổi, hơi thở của nàng quá ngọt ngào, làm cho hắn bị hấp dẫn đột nhiên chuyển thủ thành công, hung hăng chiếm giữ lấy nàng……

Hôm sau ——

Khi hắn đã thỏa mãn dục vọng, đột nhiên tỉnh giấc phát hiện chiếc gối bên cạnh trống rỗng người, nữ nhân của hắn đã biến mất!

Hắn lập tức kinh ngạc ngồi dậy, quay đầu nhìn thấy một tờ giấy có dòng chữ viết rất xinh đẹp.

Đã hưởng thụ được chính phẩm, làm sao ngươi có thể chịu được đồ dỏm chứ?

Trong nháy mắt, những chuyện của hắn được loan truyền đi. Đáng chết! Lần này hắn lại thua trận nữa rồi.

Nữ nhân này nói không sai chút nào, đã hưởng thụ được cực phẩm nhân gian là nàng, nên dù cho đồ dỏm có giống nàng một trăm phần trăm đi nữa, thì hắn ăn cũng không thấy ngon.

Ghê tởm! Nữ nhân này đoán biết miệng của hắn đã bị nàng nuôi đến gian xảo mất rồi, cho nên giờ đây nàng chẳng còn biết sợ là gì.

Hắn cực kỳ tức giận , đem tờ giấy xé nát, bất đắc dĩ thở dài.

“Tra tổng quản, hoàng hậu có truyền tin gì về không?” Cừu Dực Từ đang viết công văn, nhưng trông hắn chẳng có chút lưu tâm đến liền hỏi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương xuất cung chưa tới hai ngày, dù có tin tức đi nữa cũng không truyền nhanh như vậy ạ.” Tra tổng quản liền ứng biến cẩn thận.

Hắn biết rõ chủ tử đang rất lo lắng, hơn nữa còn thấy cảnh lúc hắn đang lâm triều, mấy vị đại thần không thể giải thích được, liền bị chửi đến mức cúi đầu chịu trận. Bởi trong lòng hắn đã có dự tính sẵn, hoàng thượng không nhìn thấy hoàng hậu, thì sẽ cảm giác bất an!

“Mới hai ngày sao? Thế mà trẫm cứ tưởng nàng đã xuất cung ít nhất hai mươi ngày rồi chứ?” Lông mày hắn càng kéo sát lại.

Tra tổng quản cười khổ, không dám trả lời, chỉ sợ chọc chủ tử càng thêm lo lắng.

++++++++++++++

“Đã là ngày thứ mấy rồi hả?”

Tra tổng quản liền lau mồ hôi. “Khởi bẩm hoàng thượng, đã bảy ngày rồi ạ.”

"Vẫn không có tin tức gì sao?"

"Cái này. . . . . ." Hắn liếc trộm nhìn hoàng thượng đầy sợ hãi,

Vào mấy ngày trước, sự tàn bạo của hoàng thượng ngày càng nặng hơn. Lúc trong triều, cho gọi quan Đô Đốc ở địa phận Ký Châu vào kinh thành thật nhanh. Tâm trạng giận dữ, liền trách việc hắn quản lý không nghiêm địa phận của mình, ngay lập tức liền tước ngay mũ ô sa của hắn.

Sao chỗ nào cũng xuất hiện một hai ác tặc chứ? Đúng là do thường ngày hắn quá lơ lỏng, làm hoàng hậu phải dừng lại ở địa phận Ký Châu nên không thể trở về được, cũng có thể nói do tên Đô Đốc này gặp xui xẻo, đem tất cả họa về nhà của hắn.

“Hoàng thượng, với thân thủ của hoàng hậu, nhất định có thể nhanh bắt tên ác tặc kia.” Tra tổng quản cẩn thận trấn an lấy cơn tức giận của hoàng thượng nhưng cũng sợ lỡ mình không cẩn thận cũng sẽ gặp tai họa.

“Hừ!” Giờ phút này trong lòng của Cừu Dực Từ chỉ mong sao đem tên ác tặc kia ra róc xương lóc thịt ngay lập tức, để trả thù cho trái tim đang đau khổ của hắn! Dĩ nhiên, vào lúc này… phải đem một người nào đó ra xử phạt……..

+++++++++++++++++++++++++

“Đã là ngày thứ mấy rồi hả?”

"Khởi bẩm hoàng thượng, đã là mười ba ngày rồi ạ." Thanh âm của Tra tổng quản có chút run rẩy.

“Người đâu, đem đầu tên Tuần Phủ Ký Châu đưa tới đây cho trẫm! Tên vô dụng đó làm gì không biết, làm cho bọn ác tặc đường đạo khởi lên làm cho dân chúng phải sống trong cảnh lầm than!” Căn bản là Cừu Dực Từ đang nổi trận lôi đình, cho nên không có ai dám đến gần.

“Bất luận kẻ nào không bắt được thì tất cả các quan viên dính dáng tới đều bị đem đi xử lí hết, cả tên Hình bộ Thượng Thư cũng chờ đưa đầu tới gặp trẫm!”

Mặt Tra tổng quản không có chút máu.

Cái này không phải đơn giản chỉ là mất mũ ô sa trên đầu như vậy, ngay cả mạng cũng khó bảo toàn, hôm nay các triều thần trong triều đình, người người đều cảm thấy bất an, hoàng hậu ơi hoàng hậu, ngài còn không mau trở về để lôi hồn ngay mau đi!

Nếu hoàng hậu không mau trở về, chủ tử sẽ trở thành bạo quân….. Có lẽ hoàng hậu không nên ra ngoài cung để “Trừ bạo an dân”, bởi trong cung đang có một ác đồ đang chờ ngài về thu phục.

Đối với chuyện đại nghịch bất đạo này, Tra tổng quản hốt hoảng không dứt, hoàng thượng, nô tài không dám bất kính!

+++++++++++++++++

Chẳng lẽ nàng hoàn toàn không nhớ tới hắn?

Cừu Dực Từ vẫn cứ thấy bóng dáng tinh quái của Hương Ẩn cứ lẩn quẩn mãi trong đầu, dường như nổi nhớ nhung cứ mãi xâm nhập lấy hắn, làm cho cảm xúc trong người hắn không thể nào khắc chế được.

"Có ai không! Tra tổng quản!" Hắn chợt kêu lên giận dữ.

“Hoàng thượng.” Tra tổng quản ngủ quên và chờ ở bên ngoài liền nghe gọi thì vội vã ứng tiến. Nửa tháng nay, hắn cứ thấy mình đã già thêm mười tuổi, ngay cả đầu đầy tóc bạc.

Vừa vào tẩm cung, nhìn thấy bộ dạng của chủ tử thế này, nếu nói là không phải lo âu hay là phiền não thì…… Ai chà! Bệnh tương tư của hoàng thượng lại tái phát nữa rồi.

“Đã điều tra hoàng hậu rốt cuộc là đang ở đâu rồi chưa?” Hắn không nén nổi khi cứ phải chờ đợi mãi được nữa.

“Hoàng thượng, ngài không phải cũng muốn đích thân đi đến Ký Châu tìm nương nương chứ?”

Hắn ngước nhìn Tra tổng quản một cái, vả lại ý nghĩa đã quá rõ ràng rồi.

Tra tổng quản lập tức quỳ xuống. “Hoàng thượng, còn chưa tới hai ngày nữa thì chính là ngày sinh của ngài, các quốc gia đã phái các đặc xứ rối rít tới trước ngày đó để chúc mừng, ngài là chủ tử, không thể không có mặt ở kinh thành được? Huống chi trong triều cần ngài trấn giữ, vạn vạn lần cầu xin ngài không thể rời khỏi kinh thành vào phút giây này ạ! Nếu ngài cứ nhớ mãi hoàng hậu…… Chi bằng…….” Hắn vẫn chưa nói hết câu, đã thấy chủ tử nhìn hắn đầy căm tức.

“Trẫm không cần nữ nhân khác, chỉ cần hoàng hậu quay trở lại bằng xương bằng thịt!” Cừu Dực Từ vỗ bàn, rống to giận dữ truyền đi khắp trong và ngoài nước.

Tra tổng quản rụt cổ một cái, thật đáng chết, cứ quýnh lên mà quên mất chủ tử đã sớm cai thói quen “Thu thập đồ dỏm” này rồi.

“Hoàng, hoàng thượng, ý tiểu nhân nói là thừa cơ hội này có mấu bầu rượu vừa đến kịp lúc, chỉ cần uống khoảng hai chén thì sẽ quên hết những ưu tư phiền muộn liền.” Ánh mắt hắn liền hướng về phía bên cạnh, Tiểu Thái Giám liền linh hoạt bưng rượu lên ngay.

“Là loại lá trúc xuân đó ạ…….” Cừu Dực Từ nhìn về phía bầu rượu lia, có chút thích thú. Nếu có thể cũng Hương Ẩn đối ẩm, có thể quên tất cả ưu phiền.

Hắn thu hồi vẻ mặt tức giận, dù biết rằng mình có giận chó đánh mèo thì cũng vô ích, nếu như ngay cả hắn cũng không thể làm cho nàng quay trở về nhà thì những kẻ khác làm sao có biện pháp được chứ?

Được rồi, sẽ cho nàng một ít thời gian. Trước ngày sinh của hắn, nàng sẽ phải quay về chứ?

Uống được vài ly rượu, hắn đột nhiên cảm thấy tâm trang trở nên tốt hơn, thậm chí còn bắt đầu mong chờ không lâu sau thì nàng sẽ quay trở về. Bởi mấy ngày liên tiếp không ngủ được an giấc nên sinh ra mệt mỏi, hắn dựa vào giường và nhắm nghiền hai mắt lại.

Thấy hoàng thượng ngủ say, cuối cùng Tra tổng quản có thể an tâm khoát khoát tay, liền lui ra để không quấy rầy giấc ngủ của chủ tử.

Bên ngoài tẩm cung mọi người liền lui ra, một bóng người núp trong bóng tối, cố ý ăn mặc hở hang cả thân người, thừa dịp hư thật lẫn lộn liền hạ quyết tâm, cố đi thẳng vào.

Lông mày hơi khắc chạm lại, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, nàng phải nắm chặt cơ hội tốt nầy………..

Trên một hành lang dài ở chỗ khác của cung điện.

Ánh sáng của ánh trăng chiếu rọi, hoa mai di động, không kẻ nào có thể kinh động tới Hương Ẩn, vượt qua thành cung, chạy một đường như bay hướng thẳng về tẩm cung của hoàng thượng.

Nàng rất nhớ hắn! Vô cùng, vượt ra ngoài cả suy nghĩ.

Đột nhiên tâm trí liền bị trói chặt lại, nàng cảm thấy bất ổn. Khi thấy nhiệm vụ kết thúc, nàng liền vội vã rời khỏi Ký Châu, vội vàng trở về trước ngày sinh của hắn, làm cho hắn kinh ngạc đầy vui sướng.

Tám phần bản tính nhẫn nại của nam nhân này đã hoàn toàn biến mất rồi, nàng đắc chí cười, vừa bước chậm chậm tiến vào bên trong điện. Đêm đã khuya, giờ hắn đã nghỉ ngơi………..

Nhưng sao, cả bên trong tẩm cung đều tối đen như mực vậy? Nàng chau mày lại, nhặt lên từ trên bàn một chiếc đèn đã bị tắt, bước đi thong thả vào bên trong điện.

Thoáng chốc, trước mặt nàng xuất hiện một cảnh tượng là toàn thân nàng run rẩy một hồi.

Xiêm áo Đồng Phi xốc xếch nghiêng người tựa lên trên giường, để lộ ra lớp da thịt của mình, cùng một điểm tương đồng với nàng chính là chân mày kia, hướng nhìn về phía nàng cười đắc ý, sao lại liều lĩnh như vậy, sao lại ác tâm như vậy!

Mà ở phía sau lưng của nàng, rõ ràng chính là cơ thể của hắn.

Nàng cảm thấy huyết mạch trong lồng ngực như ngừng lại, một cảm giác tâm loại cứ tiến tới tập kích lấy nàng đau nhức đến cuồng loạn. Nàng nắm chặt bàn tay thành nấm đấm, đầu ngón tay đâm rách cả lòng bàn tay, một dòng máy nóng liền chảy xuống.

Hắn lại dám làm như vậy thật!

Nàng không thể tiếp tục chịu đựng, xoay người chạy như bay ra.

“Ơ? Hoàng hậu nương nương đã trở lại!” Ở nơi xa, Tâm Phi trông thấy hình dáng của nàng, liền mừng rỡ kêu lên, nhưng giọng mới vừa cất thì Hương Ẩn liền biến mất không thấy.

"Chuyện gì đang xảy ra đây?" Là do nàng hoa mắt sao?

Trong lúc đang nghi ngờ, nàng nhìn thấy bóng Đồng Phi lặng lẽ bước ra từ trong tẩm cung của hoàng thượng, vừa đi vừa sửa sang quần áo của mình, bờ môi nhếch lên nở nụ cười quỷ quyệt.

“Tra tổng quản, hoàng hậu có truyền tin gì về không?” Cừu Dực Từ đang viết công văn, nhưng trông hắn chẳng có chút lưu tâm đến liền hỏi.

“Khởi bẩm hoàng thượng, nương nương xuất cung chưa tới hai ngày, dù có tin tức đi nữa cũng không truyền nhanh như vậy ạ.” Tra tổng quản liền ứng biến cẩn thận.

Hắn biết rõ chủ tử đang rất lo lắng, hơn nữa còn thấy cảnh lúc hắn đang lâm triều, mấy vị đại thần không thể giải thích được, liền bị chửi đến mức cúi đầu chịu trận. Bởi trong lòng hắn đã có dự tính sẵn, hoàng thượng không nhìn thấy hoàng hậu, thì sẽ cảm giác bất an!

“Mới hai ngày sao? Thế mà trẫm cứ tưởng nàng đã xuất cung ít nhất hai mươi ngày rồi chứ?” Lông mày hắn càng kéo sát lại.

Tra tổng quản cười khổ, không dám trả lời, chỉ sợ chọc chủ tử càng thêm lo lắng.

++++++++++++++

“Đã là ngày thứ mấy rồi hả?”

Tra tổng quản liền lau mồ hôi. “Khởi bẩm hoàng thượng, đã bảy ngày rồi ạ.”

"Vẫn không có tin tức gì sao?"

"Cái này. . . . . ." Hắn liếc trộm nhìn hoàng thượng đầy sợ hãi,

Vào mấy ngày trước, sự tàn bạo của hoàng thượng ngày càng nặng hơn. Lúc trong triều, cho gọi quan Đô Đốc ở địa phận Ký Châu vào kinh thành thật nhanh. Tâm trạng giận dữ, liền trách việc hắn quản lý không nghiêm địa phận của mình, ngay lập tức liền tước ngay mũ ô sa của hắn.

Sao chỗ nào cũng xuất hiện một hai ác tặc chứ? Đúng là do thường ngày hắn quá lơ lỏng, làm hoàng hậu phải dừng lại ở địa phận Ký Châu nên không thể trở về được, cũng có thể nói do tên Đô Đốc này gặp xui xẻo, đem tất cả họa về nhà của hắn.

“Hoàng thượng, với thân thủ của hoàng hậu, nhất định có thể nhanh bắt tên ác tặc kia.” Tra tổng quản cẩn thận trấn an lấy cơn tức giận của hoàng thượng nhưng cũng sợ lỡ mình không cẩn thận cũng sẽ gặp tai họa.

“Hừ!” Giờ phút này trong lòng của Cừu Dực Từ chỉ mong sao đem tên ác tặc kia ra róc xương lóc thịt ngay lập tức, để trả thù cho trái tim đang đau khổ của hắn! Dĩ nhiên, vào lúc này… phải đem một người nào đó ra xử phạt……..

+++++++++++++++++++++++++

“Đã là ngày thứ mấy rồi hả?”

"Khởi bẩm hoàng thượng, đã là mười ba ngày rồi ạ." Thanh âm của Tra tổng quản có chút run rẩy.

“Người đâu, đem đầu tên Tuần Phủ Ký Châu đưa tới đây cho trẫm! Tên vô dụng đó làm gì không biết, làm cho bọn ác tặc đường đạo khởi lên làm cho dân chúng phải sống trong cảnh lầm than!” Căn bản là Cừu Dực Từ đang nổi trận lôi đình, cho nên không có ai dám đến gần.

“Bất luận kẻ nào không bắt được thì tất cả các quan viên dính dáng tới đều bị đem đi xử lí hết, cả tên Hình bộ Thượng Thư cũng chờ đưa đầu tới gặp trẫm!”

Mặt Tra tổng quản không có chút máu.

Cái này không phải đơn giản chỉ là mất mũ ô sa trên đầu như vậy, ngay cả mạng cũng khó bảo toàn, hôm nay các triều thần trong triều đình, người người đều cảm thấy bất an, hoàng hậu ơi hoàng hậu, ngài còn không mau trở về để lôi hồn ngay mau đi!

Nếu hoàng hậu không mau trở về, chủ tử sẽ trở thành bạo quân….. Có lẽ hoàng hậu không nên ra ngoài cung để “Trừ bạo an dân”, bởi trong cung đang có một ác đồ đang chờ ngài về thu phục.

Đối với chuyện đại nghịch bất đạo này, Tra tổng quản hốt hoảng không dứt, hoàng thượng, nô tài không dám bất kính!

+++++++++++++++++

Chẳng lẽ nàng hoàn toàn không nhớ tới hắn?

Cừu Dực Từ vẫn cứ thấy bóng dáng tinh quái của Hương Ẩn cứ lẩn quẩn mãi trong đầu, dường như nổi nhớ nhung cứ mãi xâm nhập lấy hắn, làm cho cảm xúc trong người hắn không thể nào khắc chế được.

"Có ai không! Tra tổng quản!" Hắn chợt kêu lên giận dữ.

“Hoàng thượng.” Tra tổng quản ngủ quên và chờ ở bên ngoài liền nghe gọi thì vội vã ứng tiến. Nửa tháng nay, hắn cứ thấy mình đã già thêm mười tuổi, ngay cả đầu đầy tóc bạc.

Vừa vào tẩm cung, nhìn thấy bộ dạng của chủ tử thế này, nếu nói là không phải lo âu hay là phiền não thì…… Ai chà! Bệnh tương tư của hoàng thượng lại tái phát nữa rồi.

“Đã điều tra hoàng hậu rốt cuộc là đang ở đâu rồi chưa?” Hắn không nén nổi khi cứ phải chờ đợi mãi được nữa.

“Hoàng thượng, ngài không phải cũng muốn đích thân đi đến Ký Châu tìm nương nương chứ?”

Hắn ngước nhìn Tra tổng quản một cái, vả lại ý nghĩa đã quá rõ ràng rồi.

Tra tổng quản lập tức quỳ xuống. “Hoàng thượng, còn chưa tới hai ngày nữa thì chính là ngày sinh của ngài, các quốc gia đã phái các đặc xứ rối rít tới trước ngày đó để chúc mừng, ngài là chủ tử, không thể không có mặt ở kinh thành được? Huống chi trong triều cần ngài trấn giữ, vạn vạn lần cầu xin ngài không thể rời khỏi kinh thành vào phút giây này ạ! Nếu ngài cứ nhớ mãi hoàng hậu…… Chi bằng…….” Hắn vẫn chưa nói hết câu, đã thấy chủ tử nhìn hắn đầy căm tức.

“Trẫm không cần nữ nhân khác, chỉ cần hoàng hậu quay trở lại bằng xương bằng thịt!” Cừu Dực Từ vỗ bàn, rống to giận dữ truyền đi khắp trong và ngoài nước.

Tra tổng quản rụt cổ một cái, thật đáng chết, cứ quýnh lên mà quên mất chủ tử đã sớm cai thói quen “Thu thập đồ dỏm” này rồi.

“Hoàng, hoàng thượng, ý tiểu nhân nói là thừa cơ hội này có mấu bầu rượu vừa đến kịp lúc, chỉ cần uống khoảng hai chén thì sẽ quên hết những ưu tư phiền muộn liền.” Ánh mắt hắn liền hướng về phía bên cạnh, Tiểu Thái Giám liền linh hoạt bưng rượu lên ngay.

“Là loại lá trúc xuân đó ạ…….” Cừu Dực Từ nhìn về phía bầu rượu lia, có chút thích thú. Nếu có thể cũng Hương Ẩn đối ẩm, có thể quên tất cả ưu phiền.

Hắn thu hồi vẻ mặt tức giận, dù biết rằng mình có giận chó đánh mèo thì cũng vô ích, nếu như ngay cả hắn cũng không thể làm cho nàng quay trở về nhà thì những kẻ khác làm sao có biện pháp được chứ?

Được rồi, sẽ cho nàng một ít thời gian. Trước ngày sinh của hắn, nàng sẽ phải quay về chứ?

Uống được vài ly rượu, hắn đột nhiên cảm thấy tâm trang trở nên tốt hơn, thậm chí còn bắt đầu mong chờ không lâu sau thì nàng sẽ quay trở về. Bởi mấy ngày liên tiếp không ngủ được an giấc nên sinh ra mệt mỏi, hắn dựa vào giường và nhắm nghiền hai mắt lại.

Thấy hoàng thượng ngủ say, cuối cùng Tra tổng quản có thể an tâm khoát khoát tay, liền lui ra để không quấy rầy giấc ngủ của chủ tử.

Bên ngoài tẩm cung mọi người liền lui ra, một bóng người núp trong bóng tối, cố ý ăn mặc hở hang cả thân người, thừa dịp hư thật lẫn lộn liền hạ quyết tâm, cố đi thẳng vào.

Lông mày hơi khắc chạm lại, đây là cơ hội cuối cùng của nàng, nàng phải nắm chặt cơ hội tốt nầy………..

Trên một hành lang dài ở chỗ khác của cung điện.

Ánh sáng của ánh trăng chiếu rọi, hoa mai di động, không kẻ nào có thể kinh động tới Hương Ẩn, vượt qua thành cung, chạy một đường như bay hướng thẳng về tẩm cung của hoàng thượng.

Nàng rất nhớ hắn! Vô cùng, vượt ra ngoài cả suy nghĩ.

Đột nhiên tâm trí liền bị trói chặt lại, nàng cảm thấy bất ổn. Khi thấy nhiệm vụ kết thúc, nàng liền vội vã rời khỏi Ký Châu, vội vàng trở về trước ngày sinh của hắn, làm cho hắn kinh ngạc đầy vui sướng.

Tám phần bản tính nhẫn nại của nam nhân này đã hoàn toàn biến mất rồi, nàng đắc chí cười, vừa bước chậm chậm tiến vào bên trong điện. Đêm đã khuya, giờ hắn đã nghỉ ngơi………..

Nhưng sao, cả bên trong tẩm cung đều tối đen như mực vậy? Nàng chau mày lại, nhặt lên từ trên bàn một chiếc đèn đã bị tắt, bước đi thong thả vào bên trong điện.

Thoáng chốc, trước mặt nàng xuất hiện một cảnh tượng là toàn thân nàng run rẩy một hồi.

Xiêm áo Đồng Phi xốc xếch nghiêng người tựa lên trên giường, để lộ ra lớp da thịt của mình, cùng một điểm tương đồng với nàng chính là chân mày kia, hướng nhìn về phía nàng cười đắc ý, sao lại liều lĩnh như vậy, sao lại ác tâm như vậy!

Mà ở phía sau lưng của nàng, rõ ràng chính là cơ thể của hắn.

Nàng cảm thấy huyết mạch trong lồng ngực như ngừng lại, một cảm giác tâm loại cứ tiến tới tập kích lấy nàng đau nhức đến cuồng loạn. Nàng nắm chặt bàn tay thành nấm đấm, đầu ngón tay đâm rách cả lòng bàn tay, một dòng máy nóng liền chảy xuống.

Hắn lại dám làm như vậy thật!

Nàng không thể tiếp tục chịu đựng, xoay người chạy như bay ra.

“Ơ? Hoàng hậu nương nương đã trở lại!” Ở nơi xa, Tâm Phi trông thấy hình dáng của nàng, liền mừng rỡ kêu lên, nhưng giọng mới vừa cất thì Hương Ẩn liền biến mất không thấy.

"Chuyện gì đang xảy ra đây?" Là do nàng hoa mắt sao?

Trong lúc đang nghi ngờ, nàng nhìn thấy bóng Đồng Phi lặng lẽ bước ra từ trong tẩm cung của hoàng thượng, vừa đi vừa sửa sang quần áo của mình, bờ môi nhếch lên nở nụ cười quỷ quyệt.
break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc