Con trai của Doãn Bích Giới và Kha Khinh Đằng, họ Kha, tên Ấn Thích.
Không thể phủ nhận, cậu bé kế thừa gen di truyền mạnh mẽ của ba mẹ, không chỉ có tướng mạo xuất chúng, hơn nữa, với khí chất nam thần phúc hắc của ba cậu cùng mặt than lạnh lùng, vẻ kiêu ngạo và cứng rắn của mẹ cậu, toàn bộ đều nằm trong người cậu.
Mà đương nhiên hậu sinh khả uý, khi bạn nhỏ Kha Ấn Thích ba tuổi đã có danh tiếng là thiếu nhi thiên tài toàn mỹ.
Những trẻ em bình thường khác, ba tuổi chính là chơi đồ chơi thích hợp với tuổi tác, cậu lại không hề có hứng thú đối với tất cả máy chơi game, sở thích duy nhất đó là điềm tĩnh cầm một quyển sách toán học của trung học mà tìm tòi nghiên cứu, quả thực khiến người ta cảm thán ngạc nhiên.
Phải biết rằng, thiếu nhi thiên tài có IQ cao nhất thế giới là Kim đến từ Hàn Quốc, 5 tháng tuổi cậu đã biết đi biết nói, 7 tháng tuổi đã biết viết chữ và đánh cờ, lúc 3 tuổi đã học vi phân và tích phân, mà bạn nhỏ Kha Ấn Thích đang ở con đường trưởng thành gần giống như Kim.
Tuy rằng Doãn Bích Giới cảm thấy rất kiêu ngạo và vui sướng khi sinh ra một thiên tài như vậy, nhưng cô có phần lo lắng con trai thế này hoàn toàn khác với quá trình trưởng thành bình thường, có thể ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của cậu không? Cậu luôn làm chuyện vượt qua mấy chục lần so với bạn cùng lứa, tâm trí và tư tưởng có thể đồng thời sánh kịp hay không?
Bởi vậy, đối mặt với tất cả thư mời của những trường trung học tốt nhất, cô vẫn lựa chọn để con trai đến nhà trẻ theo tuổi bình thường, mà không lựa chọn để cậu nhảy lớp.
Vì thế, ngày đó, Kha Khinh Đằng vừa có chuyện ra ngoài, cô suy nghĩ, thừa dịp con trai hiếm khi không đọc sách toán học, mà điềm tĩnh ngồi trên sofa xem TV, cô liền vào phòng con.
“Ấn Thích.” Doãn Bích Giới ngồi xuống bên cạnh con trai, nhìn khuôn mặt than nhỏ nhắn xinh xắn mà non nớt của cậu, ôn hoà nhã nhặn mở miệng nói.
“Mẹ.” Kha Ấn Thích nhìn không chớp mắt.
“Con đang xem chương trình TV gì đó?” Cô đặc biệt dễ chịu.
Tuy rằng Kha Ấn Thích tỏ vẻ hơi nghi hoặc đối với thị lực mắt bình thường của mẹ khi hỏi ra vấn đề này, cậu coi như nể mặt mà trả lời, “Kênh Discovery Channel ạ.”
“Hay không?” Doãn Bích Giới nhìn lướt qua màn hình TV, trên đó đang giải thích nguyên lý chế tạo máy móc, cô hỏi con trai.
Kha Ấn Thích mặt không đổi sắc tạm dừng hai giây, rồi khẽ gật đầu.
“Ấn Thích,” Doãn Bích Giới vắt óc suy nghĩ một lúc, “Mẹ muốn nói chuyện với con, con thành thật nói cho mẹ nghe, hiện tại con có vấn đề gì hoang mang và khó hiểu không?”
Sau khi nghe xong, cậu nghiêng đầu liếc nhìn mẹ mình một cái.
“Mẹ biết con rất thông minh, chỉ số thông minh của con gần như hơn các bạn cùng lứa vài lần, nhưng mẹ nghĩ rằng, đối với một số phương diện nào đó của cuộc sống con nhất định sẽ cảm thấy hoang mang và khó hiểu.”
Doãn Bích Giới thấy con trai chịu nhìn thẳng mình, cô nghĩ thầm cậu nhất định cũng để tâm, vì thế cô kiên trì hỏi tiếp, “Mẹ nghe cô giáo nói, hiện tại ở nhà trẻ con là thần tượng của tất cả các bạn nhỏ khác, cô giáo cũng rất thích con, vậy lúc con ở chung với các bạn nhỏ ấy, có gặp phải vấn đề gì không?”
Kha Ấn Thích dường như suy nghĩ tìm từ thế nào, qua một hồi lâu, cậu mới nhỏ nhẹ nói, “Chỉ là con đã đem tất cả đồ chơi cho các bạn khác, đồ ăn cũng cho họ luôn, nhưng các bạn ấy cứ quấn quýt lấy con, thế cho nên con không có cách nào chuyên tâm đọc sách.”
…
Ngữ khí và cách thức nói chuyện này, cùng ba cậu, thật sự rất giống nhau…
Hai cha con bọn họ đều ghét nhất bị làm ồn, họ chỉ thích một mình yên tĩnh.
“Được, vậy ở trong nhà trẻ, ngoài đọc sách ra thì con còn làm những gì?” Doãn Bích Giới lại hỏi.
Kha Ấn Thích dừng một chút, “Ngủ.”
…
Doãn Bích Giới cảm thấy mình không còn cách nào hỏi tiếp, con trai có trí khôn vượt trội, hành vi bình thường, tâm trí và phẩm đức cũng không tệ, khuyết điểm duy nhất chính là quá thông minh, vấn đề này không được coi là một trở ngại.
“Ấn Thích, vậy con cảm thấy hiện tại mỗi ngày trải qua vui vẻ không?” Cô chưa từ bỏ ý định, “Có chỗ nào không hài lòng với cuộc sống của mình không?”
“Không có.” Kha Ấn Thích nhìn cô, dường như là muốn an ủi mẹ, cậu đặc biệt lặp lại một câu, “Mẹ, mẹ hãy yên tâm đi.”
“Vậy con cảm thấy lúc nào mình vui vẻ nhất?” Doãn Bích Giới thở ra một hơi, sờ đầu con, hỏi vấn đề cuối cùng.
Cái này, Kha Ấn Thích lại tạm dừng trong thời gian dài.
Hơn nữa, Doãn Bích Giới còn phát hiện, trên khuôn mặt con mình luôn luôn không có biểu tình gì lại dần dần xuất hiện sự dao động hết sức nhỏ bé.
Trong lòng cô âm ỷ hưng phấn.
“Lúc tết quay về thành phố S.” Thật lâu sau, bạn nhỏ Kha Ấn Thích rốt cục mở miệng vàng, sau khi nói xong, cậu lập tức xoay đầu qua, tiếp tục điềm tĩnh xem TV.
“Vì cái gì thế?” Doãn Bích Giới sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cậu, “Con trai, vì sao lúc tết quay về thành phố S là vui nhất?”
Bạn nhỏ thiên tài lạnh lùng nghiêm mặt, lỗ tai hơi đỏ lên, nhưng vẫn chết cũng không mở miệng ra.
“Là bởi vì Tâm…”
“Mẹ.” Không đợi cô nói hết lời, tiểu thiên tài tích tự như kim lại cao giọng ngắt ngang, “Hiện tại con có một vấn đề hoang mang và khó hiểu, mẹ có thể giúp con giải đáp không?”
“Có thể, đương nhiên có thể.” Doãn Bích Giới mặt mày hớn hở.
Chỉ thấy Kha Ấn Thích khẽ ngước lên ánh mắt xinh đẹp, nhìn Doãn Bích Giới, “Con muốn hỏi, vì sao mẹ lại dong dài như vậy? Con biết ba không thích phụ nữ dong dài, nhưng mà ba thích mẹ.”
…
Cái này, đến phiên nữ vương đại nhân lạnh lùng nghiêm mặt, lỗ tai đỏ lên.
Xem ra, con trai thiên tài của cô thật sự không cần cô lo lắng dư thừa, điều kiện đầu tiên là tất cả đều bình thường, ngay cả chỉ số EQ cũng nổi trội như vậy…
“Chuyện người lớn, con nít biết cái gì.” Thật lâu sau, Doãn Bích Giới từ sofa đứng dậy, lấy tay xoa tóc Kha Ấn Thích, nghênh ngang hướng ra ngoài cửa, “Xem TV của con đi.”
Để lại Kha Ấn Thích giơ tay vuốt lại đầu tóc bị mẹ xoa loạn xạ, mặt đen nhỏ giọng than thở, “Ai bảo mẹ lật tẩy khuyết điểm của con trước, nhắc tới Tâm Tâm…”
[2] Kha nam thần VS Kha tiểu thiên tài
Kha Khinh Đằng là một nam thần, tuy rằng bị Doãn Bích Giới kéo xuống đền thờ, từ đó gần gũi cuộc sống làm thê nô, nhưng ngoài vợ ra thì đối với người khác, thậm chí là con trai của mình, anh vẫn duy trì thái độ hờ hững chớ đến gần của trước kia.
Hơn nữa, tuy rằng lúc bạn nhỏ Kha Ấn Thích còn chưa sinh ra, anh từng ở bờ biển Somalia trịnh trọng nói với Doãn Bích Giới, nếu con của bọn họ sinh ra, anh nhất định sẽ dùng tất cả tâm sức và thành ý để đối xử tốt với con, nhưng sau này sự thật chứng minh, những lời này tuyệt đối là lừa bịp.
Ví dụ như, lúc Kha Ấn Thích còn rất nhỏ, cần thay tã, anh ngồi bên cạnh con trai, xem báo chí, con trai không khóc không làm ồn, nhưng bị thối đến mức vẻ mặt cứng đờ, anh vẫn không làm gì, cho đến khi Doãn Bích Giới phát hiện mới giải thoát cho con.
Ví dụ như, khi Kha Ấn Thích bắt đầu có thể tự chăm sóc, thời gian cậu ở cùng mẹ không được phép vượt qua một giờ đồng hồ, thậm chí không cho phép có bất cứ tứ chi tiếp xúc với mẹ.
Ví dụ như, trước năm ba tuổi, có một lần duy nhất Kha Ấn Thích từng có hành động bướng bỉnh khóc lóc, anh lại trực tiếp không nói nhiều, bỏ con ra vườn hoa, không cho vào cửa, mãi đến khi nửa đêm, anh mới bảo người mang con về biệt thự, bởi vậy, từ đó bạn nhỏ Kha Ấn Thích không hề bướng bỉnh nữa, còn dưỡng thành mặt than…
Đủ loại chuyện như thế, anh cũng không tiếp xúc nhiều với con, cũng không cho con trai bất cứ ánh mắt dịu dàng nào, thậm chí cũng không dạy con, nhưng Kha Ấn Thích lại càng thông minh từng ngày, bất cứ chuyện gì cũng tự học dễ dàng đối phó, không làm phiền đến anh và Doãn Bích Giới.
Nhưng trong mắt mọi người xung quanh, quả thật có chút giật mình, có một lần Trịnh Ẩm đến thăm Kha Ấn Thích, cô trông thấy Ấn Thích bé nhỏ đang định tự mình với lấy quyển sách đặt trên ngăn tủ cao một mét tám mấy, mà Kha Khinh Đằng ở ngay bên cạnh cậu, nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi, khi thấy cảnh tượng này Trịnh Ẩm nhịn không được đi tìm Doãn Bích Giới, than thở kể lể hỏi, “Chị Bích Giới, tại sao Kha tiên sinh lại đối xử như vậy với Ấn Thích? Đây là con trai ruột của anh ấy mà!”
Doãn Bích Giới cũng hết cách, Kha Khinh Đằng ngoài cô ra thì đối với bất cứ người nào chính là thái độ như vậy, đối với con mình cũng thế.
Nhưng mà, nghiêm phụ xuất hiếu tử, tuy rằng Kha Ấn Thích chưa từng tiếp xúc nhiều với Kha Khinh Đằng, nhưng cậu vẫn rất tôn trọng ba mình, Doãn Bích Giới đã từng nhìn thấy một câu ghi trên sổ của con trai... tôi muốn trở thành người đàn ông giống như ba.
Cô rất hiểu, đối với hai cha con này, họ dùng cách thức độc đáo mà yêu thương đối phương, chỉ là trong mắt mọi người xung quanh không thể hiểu thôi.
Rồi sau đó cũng chứng minh, con trai thiên tài của Kha nam thần sau khi trưởng thành, quả thực trở thành người đàn ông xuất chúng như ba cậu.
[3] Cái gọi là di truyền của tình thánh
Lúc Kha Ấn Thích 10 tuổi, cậu đã rất thành thạo biểu đồ thị trường chứng khoán K, hơn nữa, trong vài ngày ngắn ngủi bắt đầu, cậu đã giành được nhiều lợi nhuận.
Ngày đó đúng lúc là lễ tình nhân.
Qua bữa sáng, Kha Ấn Thích liền ôm máy tính xách tay ngồi trên sofa phòng khách, tiếp tục tập trung tinh thần nghiên cứu cổ phiếu, Doãn Bích Giới thu dọn bát đũa xong thì đi ra, vừa định nói chuyện với con, cô đã bị Kha Khinh Đằng nắm giữ cổ tay, mang lên lầu.
“Bây giờ mới 10 giờ sáng.” Doãn Bích Giới nhìn Kha Khinh Đằng nói, “Ngại quá, thể lực của em không tốt như anh vậy.”
Kha Khinh Đằng nhìn vợ mình, cong khoé miệng, “Không sao, anh không ngại.”
“Anh không ngại nhưng em để ý,” Doãn Bích Giới hơi đỏ mặt, nhìn anh phát cáu, “Anh đã quên chuyện giường mấy hôm trước à? Khi đó Ấn Thích ở ngay dưới lầu, thằng bé còn nhỏ, anh đừng làm hư nó!”
“Còn nhỏ?” Kha Khinh Đằng nhướng mày, buông cổ tay cô ra, “Con trai của Kha Khinh Đằng anh, ở bất cứ phương diện nào cũng sẽ không ‘nhỏ’.”
Doãn Bích Giới nghe những lời này, gương mặt lại nóng lên, hai người ở trên lầu giằng co một hồi, Kha Khinh Đằng nhìn cô nói, “Em chờ anh một chút.”
Doãn Bích Giới không biết anh muốn làm cái gì, cô trơ mắt nhìn thấy anh xuống lầu, đi tới trước sofa, đứng trước mặt Kha Ấn Thích.
“Ba.”
Bóng mờ bao phủ, Kha Ấn Thích từ trước máy tính ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kha Khinh Đằng.
“Hôm nay con muốn làm gì?” Anh thản nhiên hỏi.
Kha Ấn Thích chỉ máy tính, nhìn ba một cái, rồi lại nhìn mẹ đứng trên cầu thang một cái, cậu cất lời, “Con sẽ về phòng mình xem, không xem ở phòng khách.”
Kha Khinh Đằng rất vừa lòng mà gật đầu, chuẩn bị xoay người đi.
“Ba,” không đợi anh đi vài bước, Kha Ấn Thích bỗng nhiên ôm máy tính nhảy xuống sofa, thong thả rành mạnh nói, “Ngày hôm qua con đã tính toán độ dày và độ cứng của chiếc giường ba mẹ mới mua, theo thống kê của con, chiếc giường kia hẳn là có thể duy trì 50 ngày không sập, cho nên, con đề nghị sau 50 ngày, ba mẹ có thể đổi giường nữa.”
…
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Kha Khinh Đằng lại bị con trai làm nghẹn họng nói không ra lời.
Kha Ấn Thích thành công đánh thắng người cha nam thần, ôm máy tính về phòng mình, sau khi đóng cửa, cậu lập tức buông máy tính, cầm điện thoại trong phòng, nhanh chóng bấm một dãy số.
Lẳng lặng đợi một hồi, điện thoại rốt cục nối máy, bên kia truyền đến một tiếng “Alo” trong trẻo lại êm tai của một cô gái, thiếu niên lạnh lùng nghe thấy, trên mặt rốt cuộc xuất hiện một tí biểu tình có thể gọi là dịu dàng.
Dưới ánh mặt trời của New York, ngón tay Kha Ấn Thích nhẹ nhàng gõ lên mặt sau của điện thoại, đáy mắt hiện ra ý cười, “Tâm Tâm, lễ tình nhân vui vẻ.”
***
Bonus: đoạn này từ weibo của tác giả Tang Giới
Tâm Tâm tính tình bướng bỉnh, tuy rằng Ấn Thích chiều bà xã vô cùng, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn không chịu nổi bà xã mỗi ngày đều ầm ĩ. Vì thế, vào một tối nguyệt hắc phong cao, cậu phải đi xin ba chỉ bảo, khi đó Kha Tử đang giúp nữ vương chọn quần áo, anh đầu không ngẩng lên mà đưa ra số “3” cho cậu, Ấn Thích nhíu mày nói, ba giờ đồng hồ? Kha Tử lắc đầu, ba ngày, chọn chỗ cưỡng ép, sau khi xong, tuyệt đối trong ba tháng không có sức lực ầm ĩ với con. Ấn Thích nói ba thử qua chưa? Kha Tử cười mà không nói.