Trans: Thuỷ Tích
Hai phút sau, Thẩm Liên thật tự nhiên đứng ở sảnh ngoài đổi giày.
Sở Dịch Lan đứng một bên, cứng đờ ôm bó hoa hồng.
Cuối cùng, Sở Dịch Lan mở miệng hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đi làm." Thẩm Liên trả lời, "Ngày hôm qua sốt cao, bỏ lỡ một buổi chụp quảng cáo, hôm nay người đại diện gọi tới mắng em suýt chết rồi."
Sở Dịch Lan hừ lạnh, "Gấp gáp kiếm tiền vậy à?"
Anh còn chưa cho người cấm sóng Thẩm Liên, không cần bồi thường hợp đồng.
"Không có tiền." Thẩm Liên thở dài, "Em làm không công."
Thẩm Liên thấy Sở Dịch Lan khẽ nhíu mày, giải thích, "Chẳng phải do sắp hết hợp đồng với Hưng Đồ sao? Họ hận không thể biến em thành miếng bọt biển mà nắn bóp. Một đống công việc nhưng tiền thù lao thì ít thê thảm. Hôm nay mua hoa cho anh xong, thẻ ngân hàng của em chỉ còn lại tám trăm tám thôi."
Thẩm Liên nói rồi lại cảm thấy không ổn, đàn ông không kiếm ra tiền thì còn mặt mũi gì nữa?
Vì thế, y vội vàng bổ sung thêm: "Nhưng anh đừng lo lắng, em rất quen thuộc với ngành giải trí, chắc chắn sẽ có cơ hội. Đợi lần sau em sẽ mua cho anh một bó hoa hồng lớn hơn nữa."
Sở Dịch Lan nghe, trong ngực không kịp đề phòng bị nện một cái.
Chưa từng có người nói những lời này với anh.
"Có cơm chưa?" Thẩm Liên hỏi: "Em đói bụng quá đi."
Sở Dịch Lan gọi dì Phân.
Dì Phân hầm một nồi canh rất thơm. Cơm nước xong, dì Phân vào nhà bếp dọn dẹp, Thẩm Liên muốn bàn chút chuyện với Sở Dịch Lan.
"Ừm ờ. Sở gia, nếu ngài đã mang em về đây, vậy em ở lại đây một thời gian nhé."
Sở Dịch Lan nhấc mí mắt lên: "Da mặt cậu làm bằng thứ gì vậy?"
Thẩm Liên cười hì hì: "Chủ yếu là do không có chỗ đi nữa, em có thể giao tiền thuê nhà."
Sở Dịch Lan: "Giao bằng cái gì? Bó hoa hồng này? Hay là tám trăm tám đó của cậu?"
"Đừng mà Sở gia, anh phải tin em." Thẩm Liên nói, "Nhiều nhất ba tháng, là em có thể kiếm được một khoản tiền lớn."
Sở Dịch Lan chỉ cho rằng Thẩm Liên bốc phét.
Sau đó tầm mắt anh dừng trên bó hoa hồng trong tay. Đời này Sở Dịch Lan chưa từng nhận được hoa, cũng không thích hoa. Nhưng lần này Thẩm Liên tựa như đã lấp kín một khe hở trong lòng anh.
Sở Dịch Lan có thù tất báo nhưng ơn huệ nho nhỏ cũng sẽ không quên.
Thôi bỏ đi, thả đi ra ngoài cũng sẽ chết đói thôi.
"Thích tới vậy sao?" Trong mắt Thẩm Liên sáng lên, "Vậy sau này mỗi ngày em đều tặng anh."
Sở Dịch Lan lạnh mặt: "Nếu lại nói nhảm thì cút ra ngoài cho tôi."
Ý cười trên mặt Thẩm Liên càng sâu thêm. Cái gọi là nhân vật phản diện lại là một người dễ thỏa mãn đến vậy, điểm ấy làm Thẩm Liên cảm thấy anh cực kỳ đáng yêu.
Tặng! Về sau tặng cả biển hoa! Một biển lớn!
Đêm đó, trước khi đi vào giấc ngủ, Thẩm Liên nhận được cuộc gọi từ người đại diện.
Y nhìn thấy hai chữ Tiền Cao, không ngoài dự kiến mà nở nụ cười.
Ba tiếng đồng hồ hôm nay, không hề phí phạm.
Tiền Cao vốn cho rằng Triệu Bản sẽ mắng Thẩm Liên tới tan tác tơi bời, trốn một ngày trời mà tư chất còn kém.
Lại chưa từng tưởng tới chạng vạng, bên quảng cáo gọi điện thoại tới, khen thành phẩm không dứt miệng, tiện thể còn khen gương mặt và cảm giác màn ảnh của Thẩm Liên.
Thậm chí còn có một nhà đầu tư ngầm hỏi thăm, có ý muốn ăn cơm với Thẩm Liên.
Điều này khiến Tiền Cao không thể không suy nghĩ lại giá trị của Thẩm Liên.
Trong tay Tiền Cao hiện giờ có hai chương trình tạp kỹ, ratings đều bình thường, cho nên đang rất cần một chủ đề có đủ tranh luận, hoặc là một nhân vật làm đá kê chân.
Tiền Cao nghĩ đến thời gian trước Thẩm Liên bị bôi đen cả mạng xã hội, nhiệt độ vẫn còn, nảy ra một ý hay.
Tiền Cao hẹn ngày hôm sau gặp mặt rồi bàn kỹ hơn, Thẩm Liên vui vẻ đồng ý.
Phòng ngủ của Thẩm Liên ngay bên cạnh Sở Dịch Lan. Dì Phân ở lầu một, không thể tùy tiện lên trên.
Trước khi tắm rửa, Thẩm Liên cảm thấy hơi chóng mặt, y dừng vài giây lại trở về bình thường cho nên không để bụng.
Kết quả vừa giội nước ấm, bôi sữa tắm lên đã cảm thấy không ổn, tai bị ù ong ong cả lên. Thẩm Liên đột nhiên nhớ tới chủ cũ có bệnh về tim, y sợ tới mức run cầm cập, mặc quần vào rồi chạy ra ngoài.
Kết quả, đã đánh giá cao thân thể này.
Thẩm Liên trình diễn một màn té ngã trên đất bằng, ngay tại cửa phòng tắm, mắt cá chân còn đập lên thanh trượt cửa, đau tới độ khẽ hô một tiếng.
Qua vài giây, Thẩm Liên nghe thấy có người gõ cửa.
Lúc đi vào, Thẩm Liên chỉ khép hờ cửa, bởi vì còn định đi ra ngoài rót nước.
Tiếp đó, người bên ngoài không kiên nhẫn, đẩy cửa bước vào.
Sở Dịch Lan mới từ phòng sách ra, vừa lúc đi ngang qua.
Thẩm Liên mặc áo thun trắng cùng một chiếc quần đùi không đúng kích cỡ. Ngay khoảnh khắc nhìn thấy, trong mắt Sở Dịch Lan trở nên tối tăm hơn, bởi vì Thẩm Liên đang mặc quần áo của anh.
Không còn cách nào, Thẩm Liên còn chưa kịp dọn hành lý đến đây. Buổi tối trước khi đi ngủ mới nói với dì Phân một tiếng, dì Phân lập tức tìm trong phòng nhỏ ra vài món Sở Dịch Lan đã sớm không còn mặc nữa.
"Sau khi Tiểu Lan tiếp nhận công ty không chịu mặc quần áo có tính trẻ con này nữa. Còn rất mới, cháu không chê chứ?"
Đương nhiên là Thẩm Liên sẽ không chê.
Giờ phút này, Thẩm Liên ngồi dưới đất, mắt cá chân trắng nõn sưng lên, rách da, có máu thấm ra.
Sở Dịch Lan rất muốn hỏi một câu "Cậu là heo à?"
Lại nhìn tới sắc mặt trắng bệch của Thẩm Liên, nhịn lại.
Sở Dịch Lan nhíu mày đi tới, vừa đỡ Thẩm Liên đứng dậy vừa hỏi: "Sao lại té?"
"Chắc là tụt huyết áp." Thẩm Liên cũng không chắc nhưng bệnh tim nói ra thì khoa trương quá, đợi y có thời gian sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra.
Sở Dịch Lan không hài lòng với câu trả lời này: "Thân thể của mình mà cậu cũng không rõ?"
Thẩm Liên cười nói: "Cũng do gần đây bận quá."
Sở Dịch Lan tiếp lời: "Vậy có thể không làm nữa."
Thẩm Liên không khỏi dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về phía Sở Dịch Lan.
Câu nói này, nghe rất thú vị.
Sở Dịch Lan không hiểu, nhướng mày.
Người rất có tính công kích, cho dù làm gì cũng sẽ khiến người ta phải sợ hãi. Sở Dịch Lan chính là một đại biểu trong đó, mặt mày anh luôn sắc bén lại lạnh lùng nhưng Thẩm Liên lại không sợ.
"Anh đừng nhìn em như vậy." Thẩm Liên nhẹ giọng nói.
Độ ấm trên tay Sở Dịch Lan lập tức giảm xuống, vết sẹo trên mặt anh...
"Em là kẻ háo sắc, đẹp trai quá, em thật sự sẽ không khống chế được."
Sở Dịch Lan: "..."
Anh rất muốn lấy một miếng băng keo dán cái miệng của Thẩm Liên lại.
Học những lời này từ ai? Cái gì cũng nói ra được.
Sở Dịch Lan lấy hộp y tế lại. Thẩm Liên không dám để cho anh hầu hạ mình, vội vàng nói tự mình làm.
Sở Dịch Lan đứng một bên, lời nói đến bên miệng bỗng nhiên đã quên mất.
Anh nhìn thấy dưới ánh đèn sáng ngời, màu da nơi mắt cá chân Thẩm Liên trắng nõn tựa như món đồ sứ, áo thun rộng thùng thình cùng quần đùi khiến eo thanh niên càng thêm mảnh khảnh hơn.
Thẩm Liên chấm thuốc đỏ, đau sẽ khẽ chau mày, không hề kêu lên tiếng.
Đợi Thẩm Liên thu dọn hộp y tế xong, Sở Dịch Lan mới nặng nề nói: "Công việc quá mệt mỏi thì không cần làm nữa."
Thẩm Liên ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt Sở Dịch Lan lộ ra nghiêm túc.
Ý tứ lần này vô cùng rõ ràng.
Sở Dịch Lan có thể nuôi Thẩm Liên nhưng nguyên nhân nuôi lại khá là tế nhị.
Thăm dò? Trả thù? Dường như đều không hợp lý lắm.
Thẩm Liên cũng hiểu Sở Dịch Lan không dễ bỏ qua cho mình như vậy được. Một khi đồng ý sẽ trở thành chim sẻ bị Sở Dịch Lan nhốt trong nhà, ít nhất người ngoài đều sẽ nghĩ như vậy.
Nếu Sở Dịch Lan tàn nhẫn hơn một chút, đợi mình yêu anh rồi đá bay mình đi, có thể nói là một hành động rất tru tâm.
Nhưng càng sâu hơn chính là, Thẩm Liên vẫn cảm nhận được một chút thỏa hiệp từ anh.
Đột nhiên y rất đau lòng.
Sở Dịch Lan ghét ấm áp, rồi lại không tự giác hướng tới nó.
Bởi vì một câu nói "Thích", không để ý tới vết sẹo trên mặt anh, cũng bởi vì bó hoa hồng kia, Sở Dịch Lan có thể cho Thẩm Liên một cơ hội.
Cho dù cơ hội này chỉ có một lần, đi nhầm chính là đánh thức một con thú hoang, gặp phải muôn đời không trở lại được, Thẩm Liên cũng rất đau lòng.
"Không được." Trên mặt Thẩm Liên tràn ngập sắc xuân phơi phới, "Sở gia, công việc không mệt, em phải kiếm tiền, em muốn nuôi anh."
Sở Dịch Lan: "..." Tôi chỉ hỏi một câu dư thừa thôi.