Tình hình hiện tại của phủ Âm Sơn thị ở Thái Bình thành tuyệt đối không phải như Lưu Ngọc nói, nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy.
Những ca kĩ vũ nữ được nuôi dưỡng trong phủ nhìn mái hiên phía đông bị cắt mất một nửa, ngơ ngác hỏi người hầu trong phủ:
"... Nhà chúng ta... bị trộm sao?"
Dưới ánh hoàng hôn, chỉ thấy trên không phủ đệ ánh sáng lập lòe, tiếng ngói vỡ liên tiếp vang lên.
Cảnh tượng này, quả thực không bình thường.
Người hầu lau mồ hôi trên trán, bất lực nói: "Đây là rước tổ tông về rồi!"
Ánh kiếm như nước mùa xuân mới tan, ôn nhu mà ẩn chứa một tia hàn mang, lướt qua bên mặt Âm Sơn Kỳ, lập tức để lại một vết máu.
Âm Sơn Kỳ đưa tay sờ mặt, thấy khuôn mặt tuấn tú mà mình coi trọng nhất bị thương, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Rốt cuộc y lại chọc giận tiểu tổ tông này ở đâu nữa rồi hả!!
"Dám ra tay với tam thúc của con, con cái đứa nhỏ chết tiệt này thật sự làm phản rồi, đợi ta nói với các trưởng lão—"
"Tam thúc cũng lớn rồi, sao chuyện gì cũng phải đi mách trưởng lão thế? Những việc ta làm này, các trưởng lão chưa chắc không biết, bọn họ đều đang nhắm mắt làm ngơ đấy."
Lưu Ngọc tùy ý múa một đường kiếm, dáng người yểu điệu đứng trên mái hiên, gió xuân buổi tối của Thái Bình thành thổi qua, dải lụa màu hồng phấn buông xuống cánh tay bay phấp phới, như tiên nữ trên trời bất cứ lúc nào cũng có thể bay theo gió.
Âm Sơn Kỳ nghe nàng dùng lời y vừa nói để chặn họng y thì tức giận bật cười:
"Con cái đứa nhỏ chết tiệt này đột nhiên tức giận như vậy, chẳng lẽ là ở chung với tên yêu quái kia mấy ngày, thật sự có hảo cảm với hắn rồi sao?"
Lãm Chư và Quỷ Nữ đang ngăn cản thân vệ của Âm Sơn Kỳ phía dưới lập tức vểnh tai lên nghe.
"Cũng đúng, hôm đó hai người thành hôn, ta có nhìn lén vài lần trong yến tiệc của yêu quỷ, tên Mặc Lân đó tuy là yêu quái, nhưng quả thật có một bộ da tốt..."
Âm Sơn Kỳ lại khó hiểu đánh giá Lưu Ngọc:
"Nhưng cũng không nên như vậy chứ, Âm Sơn Lưu Ngọc con ấy, thiếu niên tài tuấn của gia tộc hào môn nào mà chưa từng gặp qua? Nếu không phải con tự mình xin đến Cửu U này, đám ong bướm vây quanh con ở Linh Ung học cung kia có thể đạp nát cửa nhà chúng ta, bây giờ thì sao? Với thân phận của con, kết hôn với nhị lưu thế gia vọng tộc cũng coi như mất mặt, bây giờ lại dây dưa với một tên yêu quái, con không biết những người ở Tiên Đô Ngọc Kinh sau lưng cười nhạo con như thế nào đâu—"
"Tam thúc chẳng phải đã nói rõ lý do rồi sao?"
Mái tóc bay trong gió đêm, đôi mắt hạnh phản chiếu ánh trăng, khuôn mặt thiếu nữ sáng ngời tĩnh lặng.
"Đến hôm nay, ta vẫn là đại tiểu thư của Âm Sơn thị, là Linh Ung tiên khôi trẻ tuổi nhất, luận về thiên phú, dung mạo, ta không thua kém bất kỳ người cùng tuổi nào của Đại Triều, nhưng chỉ vì thành hôn với yêu quái, trong mắt bọn họ ta đã mất đi vinh quang trước đây, trở thành đối tượng để bọn họ tùy ý giễu cợt."
"Trên đời này làm gì có người nào thật sự là cành vàng lá ngọc? Tuân theo quy tắc của bọn họ, ta chính là cành vàng lá ngọc, không tuân theo quy tắc của bọn họ, ta liền trở thành lá úa trong bùn lầy — Những người vây quanh ta ở Linh Ung học cung, chỉ thích lớp vàng mà bọn họ dát lên cho ta mà thôi."
Âm Sơn Kỳ nghe xong một tràng, lại mơ hồ cảm thấy đứa cháu gái này của mình như lột xác hoàn toàn.
Trước đây nàng làm sao có thể nói ra những lời này.
Đó chính là đại tiểu thư kiêu ngạo, mắt mọc trên đỉnh đầu.
Âm Sơn Kỳ không hiểu đây là giác ngộ sau khi Lưu Ngọc chết đi một lần, còn tưởng là lời chán nản của đại tiểu thư nhất thời không chịu nổi sự chênh lệch, an ủi nói:
"Nói như vậy cũng không đúng, người thường và yêu quái vốn không nên kết hôn, là thân phận của hắn quá thấp hèn liên lụy đến con..."
Hai tên yêu quỷ phía dưới đồng thời nhìn lên với ánh mắt không thiện cảm.
Nếu không phải đây là Thái Bình thành, người trước mặt là người nhà của Tôn hậu, Lãm Chư đã sớm rút đao chém bay đầu y rồi.
Hắn đã nói rồi, đám người Đại Triều này không có ai tốt...
"Hắn không thấp hèn."
Trong gió đêm, thiếu nữ cất lời, âm thanh như ngọc va vào nhau, trong trẻo mà mạnh mẽ.
"Hắn là phu quân do Âm Sơn Lưu Ngọc ta tự mình lựa chọn."
Vạn vật im lặng, sao trời lấp lánh.
Lãm Chư và Quỷ Nữ đứng dưới đất ngước nhìn thiếu nữ đứng trên mái hiên, nhất thời nhìn đến ngẩn người, một lúc sau Quỷ Nữ mới huých Lãm Chư.
"Ngọc giản của ngươi đâu?"
Lãm Chư hoàn hồn, không kiên nhẫn nói: "Làm gì?"
"Ngốc! Ghi lại để cho Tôn chủ xem chứ!" Quỷ Nữ ôm mặt, mắt cong cong, "Tiếc quá tiếc quá, sao Tôn chủ lại không đến cùng chứ."
Lãm Chư trợn trắng mắt: "Nói nhảm, sao Tôn chủ có thể tùy tiện..."
Bất chợt.
Một luồng khí dị thường lướt qua không khí.
Mặc dù rất yếu ớt, nhưng tất cả mọi người ở đây đều không phải tu sĩ tầm thường, nhanh chóng nâng cao cảnh giác.
"Lưu Ngọc——!"
Âm Sơn Kỳ mẫn cảm nhận được sát ý nhắm vào y trong khoảnh khắc đó, lập tức gọi một tiếng.
Không cần y nói, Lưu Ngọc cũng nhận ra mối nguy hiểm, lập tức lóe người đến trước mặt Âm Sơn Kỳ —— vừa rồi trong lúc giao đấu, Lưu Ngọc đã chém đứt ngọc cung của y, Âm Sơn Kỳ không có pháp khí nào trong tay.
Trâm cài như sao băng, rơi ra từ mái tóc đen, Lưu Ngọc một kiếm đâm về phía bóng đen đang bốc lên từ mặt đất, sau đó lập tức quay đầu nói với Quỷ Nữ Lãm Chư:
"Bảo vệ mấy người phụ trách mở trận pháp liên lạc!"
Bóng đen trên mặt đất cùng lúc với câu nói của Lưu Ngọc di chuyển, hai người quay đầu nhìn lại, quả nhiên thấy bóng đen trong màn đêm hóa thành bóng đen vô diện, đã quấn lấy thuộc hạ của Âm Sơn Kỳ.