Quân cờ đen màu xanh đen đột nhiên trượt khỏi đầu xúc tu.
Một quân rơi xuống.
Cả bàn cờ, đều loạn cả lên.
Bóng người trong phòng trà ngẩng đầu lên, nhìn qua màn che, ánh mắt âm rầm nhìn chằm chằm vào bóng dáng rực rỡ như hoa mẫu đơn kia.
Vừa rồi rõ ràng đã tát người ta một cái thật mạnh, nhưng trên khuôn mặt kiều diễm lại không hề có chút dữ tợn nào, vung tay tát người một cách ung dung, như thể cảm thấy dù mình có tát người cũng là ân huệ, người bị tát không có lý do gì để né tránh.
Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một chút cảm khái khó tả.
Nhiều thế hệ công khanh, người tu hành không dứt, văn võ song toàn, trăm năm không suy, được gọi là gia tộc tiên nhân.
Nói về thiên phú, nói về dung mạo, nói về khí chất, nói Âm Sơn Lưu Ngọc là viên ngọc sáng nhất trên vương miện của gia tộc, cũng không quá lời.
Chỉ có thiên chi kiêu tử được trời ban cho như vậy, mới dám tát công tử nhà Cửu Phương giữa đường.
Lãm Chư vừa rồi còn đang nổi giận vì bị đánh, cũng bị cái tát hung dữ hơn của Lưu Ngọc làm cho tiêu tan cơn giận.
Câu nói đó nói thế nào nhỉ?
Hạnh phúc là do so sánh mà ra.
So với cái tát mà Cửu Phương Tinh Lan phải chịu, cái tát vừa rồi của Lưu Ngọc, quả thực nhẹ nhàng đến mức có thể bỏ qua.
Hơn nữa còn sỉ nhục hơn.
Thử hỏi, trong số rất nhiều yêu ma quỷ quái ở đây, có ai từng thấy công tử gia tộc bị tát trước mặt bọn họ chưa?
Lãm Chư ngẩng đầu nhìn tay áo thiếu nữ bay phấp phới, trong phút chốc cảm thấy máu huyết sôi trào dâng lên đầu, nhấn chìm những u ám ngày xưa, tim hắn ta đập thình thịch, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp.
Đã ghiền!
Đánh thật đã ghiền!
"... Tỷ đánh ta?"
Ôm lấy gáy bị đập đau đớn, Cửu Phương Tinh Lan được thị vệ dìu đứng dậy.
Cái tát cách không khí khiến má hắn tê dại, cảm giác nhục nhã chưa từng có khiến mặt hắn nóng bừng.
Hắn hất tay thị vệ ra, cũng không thèm phủi bụi trên người, hai mắt nhìn chằm chằm Lưu Ngọc, giọng điệu lạnh lùng hơn vừa rồi không chỉ một chút.
"Lưu Ngọc tỷ tỷ, ta đã làm sai chuyện gì, mà tỷ phải làm nhục ta trước mặt những thứ yêu ma quỷ quái này? Chẳng lẽ--"
Liếc nhìn Cô Hoạch Điểu Quỷ Xa phía sau, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười như có như không:
"Gần đây việc buôn bán của Âm Sơn gia ở Đông Cực Dương Cốc không được thuận lợi, Lưu Ngọc tỷ tỷ vì chuyện này mà tức giận sao? Thực ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là có vài tiểu gia tộc không hiểu chuyện gây rối, hiểu lầm dụng ý hy sinh bản thân gả xa đến Cửu U của Lưu Ngọc tỷ tỷ, khiến dân chúng oán hận, nhưng có gia chủ ở đó, chuyện này nhất định sẽ nhanh chóng được giải quyết."
Triều Diên ngước mắt, hàng lông mày thanh tú trên khuôn mặt trái xoan hiếm khi nhíu lại.
Sắc mặt Triều Minh càng khó coi hơn.
Cửu Phương Tinh Lan là cái thá gì?
Trước đây ở Linh Ung học cung hận không thể liếm giày cho tiểu thư, bây giờ lại dám vênh váo như vậy, dám trắng trợn uy hiếp tiểu thư.
Năm đó Mặc Lân phóng hỏa thiêu Vô Sắc thành, giết đến mức máu chảy thành sông, những gia tộc đã từng ngược đãi yêu ma quỷ quái gần như bị dọa cho vỡ mật.
Nếu không phải tiểu thư nhà bọn họ thân chinh, bằng lòng làm con tin đưa đến Cửu U, đổi lấy việc hai bên ngừng chiến, Mặc Lân đầu tiên sẽ giết đến Cửu Phương gia ở Đông Cực Dương Cốc, làm sao còn đến lượt hắn ở đây nói năng hàm hồ?
Lưu Ngọc lại không hề bất ngờ.
Kiếp trước khi ở Linh Ung học cung, hắn biết Lưu Ngọc không thích cô muội muội Đàn Ninh này, liền âm thầm sai người bắt nạt Đàn Ninh, rồi đến trước mặt Lưu Ngọc để lấy lòng.
Lúc đó cũng bị Lưu Ngọc dùng nghiên mực đập cho đầu đầy mực, nhưng hắn chỉ dám đáng thương cầu xin Lưu Ngọc tha thứ.
Sau đó, Cửu Phương gia truyền ra tin tức, Cửu Phương Chương Hoa muốn lấy Đàn Ninh làm vợ để lôi kéo những người cũ của Âm Sơn thị.
Tên này lập tức thay đổi thái độ, nịnh nọt trước mặt Đàn Ninh, chạy khắp nơi lôi kéo đám con cháu của các đại gia tộc, chỉ để tự tay bắt được Lưu Ngọc, mong được tranh công ở trước mặt Đàn Ninh.
Loại người này tuy bị Lưu Ngọc khinh thường, nhưng lại là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, nên có thể giúp người ta nhìn rõ tình thế trước tiên.
-- Những gia tộc tiên môn của Đại Triều này, quả nhiên bây giờ đã liên kết với nhau, chuẩn bị cho âm mưu tiêu diệt Âm Sơn thị trong tương lai.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc bị Cửu Phương Tinh Lan làm khó dễ liền mím môi cười.
"Không phải ngươi nói muốn giúp ta sao?"
Lưu Ngọc tiến lên vài bước, đưa tay ra giả vờ phủi bụi không tồn tại trên vai hắn, giọng điệu ôn hòa:
"Vậy ngươi về hỏi giúp ta mấy vị thúc bá của Cửu Phương gia, rốt cuộc bọn họ định khi nào đón ta về Ngọc Kinh."
Cửu Phương Tinh Lan không ngờ nàng lại nói vậy, ngây người tại chỗ:
"... Về Ngọc Kinh?"
"Vừa rồi, ngươi hỏi ta ở Cửu U có chịu uất ức không."
Lưu Ngọc chớp chớp mắt, ra vẻ cảm khái:
"Đương nhiên là uất ức rồi, ngươi không thấy khí thế của vị Yêu Quỷ chi chủ kia sao? Người ta là dao thớt, ta là cá thịt, ngươi nghĩ ta có thể sống tốt được sao? Còn phải truyền tin tức cho Đại Triều, ta kẹt ở giữa, ngày ngày sống trong dày vò -- Hôm nay ta không đánh ngươi, đợi lát nữa về, e rằng người bị đánh chính là ta."
Mười hai Tà Thần nghe vậy đều không nhịn được lộ ra vẻ kinh ngạc, theo bản năng liếc nhìn về phía Quỷ Xa.
Vu khống!
Tuy rằng tôn chủ tính tình không tốt, nhưng sao có thể đánh phụ nữ!
Hơn nữa sau khi nàng đến Cửu U, quả thực muốn gió được gió muốn mưa được mưa, ai dám động đến một sợi tóc của nàng?
Vẻ mặt của Cửu Phương Tinh Lan trông còn kinh ngạc hơn cả bọn họ.