Giờ Mão.
Ánh nến le lói hắt ra từ những chiếc đèn lồng đỏ thẫm treo dưới mái hiên, trời sắp sáng nhưng chưa sáng hẳn.
Mùa xuân ở Cửu U ẩm ướt và nhiều sương mù, Cực Dạ Cung với mái ngói đen cột đỏ nằm giữa những ngọn núi hoang vu mờ ảo trong làn khói sương, được bao phủ bởi màn sương mù mông lung, đẹp đến rợn người, tựa như chỉ cần một cái chớp mắt, nó sẽ tan biến theo làn sương trắng, hóa thành những nấm mồ đầy núi.
Nhưng quả thực là một vẻ đẹp khác biệt hoàn toàn với Tiên Đô Ngọc Kinh.
"Triều Minh đại nhân."
Nữ tỳ đưa đến một tập tấu chương và bút son, Triều Minh thu hồi ánh mắt khỏi cảnh sắc dưới núi, mở tấu chương ra, khoanh tròn vài chỗ bên trong.
"Tiểu thư ăn không ngon miệng, những món đã dọn lên hôm qua bảy ngày tới không được dọn lên nữa, ngược lại nàng ăn được hai miếng Bổng Kim Chử Ngọc, bây giờ đúng lúc vào xuân, hôm nay thêm một món sủi cảo măng tây, còn có bánh hạt dẻ, ô liu mật ong..."
Đang lúc chọn món ăn trên tấu chương, Triều Minh bỗng nghe thấy tiếng cười khẩy sau lưng.
Quay đầu lại nhìn, quả nhiên, lại là tên yêu quái áo xanh đeo đầy trang sức bạc, Sơn Tiêu.
"Ngươi, lại đây."
Sơn Tiêu vẫy tay, gọi một quỷ tùy tùng mặc áo tơi đen đến.
"Tôn chủ hôm nay chuẩn bị ăn sáng món gì?"
Quỷ tùy tùng ngước mắt nhìn Sơn Tiêu.
Tôn chủ ăn uống luôn tùy ý, căn bản là phòng bếp làm gì, tôn chủ ăn nấy, chỉ cần không có độc, chưa bao giờ hỏi han.
"...Thuộc hạ không biết, thuộc hạ sẽ đi hỏi."
"Không cần hỏi," Sơn Tiêu xua tay, "Tôn chủ đêm qua tiêu diệt dịch quỷ, hao tổn không nhỏ, cứ để phòng bếp chuẩn bị ba cân thịt bò, một con ngỗng quay, thêm mười cái bánh bao thịt."
Còn tiểu thư gì chứ, ăn uống kham khổ thế.
Hôm nay cứ để nàng ta xem thử khí phái của Cửu U bọn họ.
Triều Minh ở đằng xa cũng khịt mũi coi thường.
Đồ nhà quê.
Những thứ này ở Tiên Đô Ngọc Kinh của bọn họ, đều là những thứ mà tầng lớp hạ lưu hàn vi mới ăn.
Tu giả của các thế gia thượng đẳng, ăn không cầu no, thái không cầu nhỏ, đồ ăn nhiều dầu mỡ không bao giờ được dọn lên bàn, mấy năm gần đây càng thịnh hành ăn ngọc mạt, mới xứng với phong cách tao nhã của thế gia.
"Oa—— Đao dài thật đấy."
Quỷ nữ hôm nay trực ở Cực Dạ Cung không hề hứng thú với dòng chảy ngầm giữa hai người kia, thấy Triều Diên đang mài đao dưới gốc cây, nàng ta hứng thú ngồi xổm xuống xem.
"Có thể sờ thử đao của ngươi không?"
Thiếu nữ áo đen nghiêng đầu nhìn nàng ấy một lúc.
Quỷ nữ trông chỉ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt tròn nhỏ, khi cười có hai lúm đồng tiền, rất giống một chiếc bánh bạch ngọc.
Nàng thích ăn bánh bạch ngọc.
Cất đao vào vỏ, Triều Diên mặt không cảm xúc nhắc nhở:
"Rất nặng, cẩn thận."
Quỷ nữ như nhặt được bảo vật, bắt đầu nghiên cứu xem với chiều cao của mình phải làm sao mới rút được thanh trường đao cao hơn cả người mình.
Sơn Tiêu thấy vậy, trong lòng hơi bất mãn.
Thế mà lại nói nói cười cười với người của Tiên Đô Ngọc Kinh.
Việc giữ gìn thể diện cho tôn chủ, vẫn phải dựa vào hắn thôi.
Tai Triều Diên khẽ động, bỗng nhiên nhìn lên lầu.
"Tiểu thư tỉnh rồi."
Trên lầu.
Mặc Lân bị tiếng động bên ngoài đánh thức, đang nhìn chằm chằm vào thiếu nữ trong lòng.
Khác với tư thế ngủ rõ ràng của hai người đêm qua, lúc này hai người gần như có thể nói là thân mật vô cùng.
Thiếu nữ dường như vốn đang gối đầu lên vai hắn ngủ, mơ màng tỉnh dậy còn chưa hiểu rõ tình hình, khi ngẩng đầu nhìn hắn, tiện thể đặt chiếc cằm nhỏ nhắn lên ngực hắn, y phục ngủ trên người nàng vốn đã hơi xộc xệch, từ góc độ của hắn nhìn sang, gần như có thể thấy lờ mờ đường nét xương bướm sau lưng.
Hắn theo bản năng cử động người, lúc này mới phát hiện cánh tay bị nàng đè bên dưới vẫn đang siết chặt eo nàng.
Sau hai nhịp thở, cả hai cùng lúc tỉnh táo lại, nhanh chóng bật dậy.
Ngay sau đó, Lưu Ngọc hoàn hồn, đôi mắt hạnh nheo lại khó chịu.
Rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi của ai?
Sao hắn lại làm ra vẻ như một trang nam tử trong sạch vậy?
Nghĩ lại, năm đó lúc mới cưới hình như hắn cũng như vậy.
Khi không cười, vẻ mặt lạnh lùng âm trầm, nhưng đôi mắt đào hoa lạnh nhạt lại đa tình kia lại không giống một chính nhân quân tử giữ mình trong khuôn phép.
Lưu Ngọc đoán người như hắn, trước khi kết hôn chắc hẳn cũng có không ít nữ nhân để giữ thể diện cho mình, nàng còn cố ý nhắc đến vài câu Cửu Phương Chương Hoa, để hắn biết nàng cũng coi như từng trải, đừng coi thường nàng.
Nhưng không ngờ người này lại thờ ơ với nhan sắc của nàng như vậy, cuối cùng vẫn phải là nàng chủ động cởi quần áo của hắn, hắn mới có chút phản ứng.
... Giả vờ cái gì chứ, kiếp trước cuối cùng chẳng phải cũng bị nàng mê hoặc đến thần hồn điên đảo sao?
Ánh mắt Lưu Ngọc trầm xuống, nhìn hắn không nói gì.
Mặc Lân lại tưởng nàng đang trách hắn vượt quá giới hạn, chống trán hồi tưởng hồi lâu, cuối cùng khẳng định:
"Là nàng dựa vào đây trước."