Nghê Thụy Tuyết tới sớm, thấy Thành Trạm Vũ đứng cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, ngay tức thì, mắt biến thành hình ngôi sao. Ôi trời ạ! Đẹp trai quá đi! Giống y như trong tưởng tượng của cô vậy! Liền quên không hỏi dạo này cuộc sống Mạnh Tĩnh Nghiên thế nào, chỉ xấu hổ thi thoảng ghé mắt nhìn chàng trai trẻ, vừa níu góc áo Mạnh Tĩnh Nghiên. Gáo áo cô cũng sắp bị Nghê Thụy Tuyết nhàu nát!
Thành Trạm Vũ thích con gái ngoài mặt khẩn trương, kích động nhưng không nói chuyện, song với những cô gái khác lại không như thế. Anh rất ghét ánh mắt Nghê Thụy Tuyết nhìn mình, nhưng ngại cô là bạn của Mạnh Tĩnh Nghiên nên đành cúi đầu nhìn mặt đất, không để ý tới cô.
Mê trai sau lưng người ta không có vấn đề gì, nhưng ở cạnh người ta có thể bớt lại không? Thật mất mặt mà!
Lý Minh Trạch ra sau, chàng trai lớn này không xấu hổ như Nghê Thụy Tuyết, thấy thêm một người đứng cạnh Mạnh Tĩnh Nghiên, lập tức cảnh giác, Cậu ta là ai?
À, cậu ấy là Thành Trạm Vũ, bạn...của tớ. Nghĩ tới nghĩ lui, dù là ân nhân cứu mạng hay fan tặng kẹo que đều không thích hợp để người khác biết, cô và cậu ta, miễn cưỡng cũng có thể coi là bạn bè, nhỉ?
Thành Trạm Vũ, tên của cậu thật dễ nghe, là cha cậu đặt à?
Ba Thành là vết sẹo trong lòng Thành Trạm Vũ thế nên vấn đề của Nghê Thụy Tuyết không được trả lời.
Cảm giác bị người khác không chú ý tới thật thất vọng, lại có chút oan ức. Đặc biệt là Lý Minh Trạch còn hết lần này tới lần khác chọc vào ngọn lửa, cười ha một tiếng, cười nhạo Nghê Thụy Tuyết mê trai. Nghê Thụy Tuyết lập tức hung hăng trừng anh ta, ánh mắt cực kì khinh thường.
Đối lập tức khắc phân biệt đẳng cấp, nhìn người ta một cái xem, khuôn mặt đó thật đẹp, quần đen áo đen giày đen, đẹp làm sao! Lại nhìn Lý Minh Trạch cậu, đầu tóc bù xù, quần áo nhăn nhúm, trên mặt - ồ, hôm nay dậy sớm, đã rửa mặt trước khi ra ngoài, không có nhử mắt. Dù thế vẫn không so được với bộ dáng đẹp trai của Thành Trạm Vũ! Chẳng biết Cổ Lệ Na vừa ý Lý Minh Trạch chỗ nào, hơn nữa lại còn có nhiều cô gái ưu tú thầm mến kẻ lạnh nhạt này, đúng là không có mắt!
Có mặt xấu của Lý Minh Trạch, Thành Trạm Vũ lại càng ưu tú. Chỉ tiếc thần nữ có tình, Tương Vương vô ý, nhiều lần Nghê Thụy Tuyết bắt chuyện để nói với Thành Trạm Vũ nhưng anh ta đều không để ý, khiến cho hứng thú của cô cũng giảm bớt.
Đội ngũ ba người đến trường thêm một người, biến thành một đường bốn người. Thành Trạm Vũ kiên trì muốn đưa cô đến trường, Mạnh Tĩnh Nghiên không có cách nào, không thể đưa quang minh chính đại thì cậu ta sẽ thầm đi theo sau, vậy không bằng cùng nhau đi!
Đưa cô tới trường rồi đi tới trường anh sẽ bị muộn, nhưng nghĩ lại, với tính tình bá đạo ấy của Thành Trạm Vũ, giáo viên cũng không dám quản gì chứ? Ai cũng không muốn nửa đêm đang ngon giấc thì thủy tinh trong nhà bị người ta đập phá. Dù sao cha cậu ta cũng không trông mong cậu ta học tập tốt, biết chữ là được rồi. Phụ huynh đã đồng ý nuôi thả, giáo viên tất sẽ không tự tìm phiền phức cho mình.
Muốn đi học lúc nào thì đi, đến lớp thích ngủ thì ngủ, bài tập chép hay không đều được. Cứ như vậy, thành tích của Thành Trạm Vũ luôn ổn định trong top 10 làm nhiều người rớt cả tròng mắt. Nữ sinh sẽ không ghen ghét nam sinh học giỏi, trái lại còn thầm thương nhớ. Nam sinh càng chẳng dám, ai dám đối nghịch với Thành Trạm Vũ, ngại mình sống đã lâu ư?
Đường tới trường không xa, Thành Trạm Vũ chỉ cảm thấy vừa nhấc chân đã tới nơi. Khó khăn lắm mới có thời gian ở chung, lại ngắn như vậy. Cậu thầm tính toán trong lòng, có nên chuyển tới trường Văn Phủ học hay không?
Vào lớp, Nghê Thụy Tuyết tháo cặp