Dì nhỏ và cô Vạn ngồi một lát rồi liền đi, hôm nay hai người bọn họ cũng rất bận rộn, đi về nhà mẹ đẻ rồi phải chạy qua nhà mẹ chồng, dì nhỏ cho dù là con dâu xấu thì cũng phải gặp cha mẹ chồng. Nhìn ra được, dì nhỏ thật sự rất khẩn trương. Biết ba mẹ của cô Vạn là người dễ gần và hiểu đạo lý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng, mẹ Mạnh kéo dì nhỏ vào phòng thầm thì gần mười phút mới chịu thả người.
Mạnh Tĩnh Nghiên biết mẹ mình đang truyền thụ bí quyết, năm đó khi cô tới ra mắt ba mẹ của Lục Hoằng Văn, mẹ cô cũng đã truyền thụ đôi lời lại cho cô như vậy đấy…
Bây giờ phòng ở nhà họ Mạnh cũng đã được trăm mét vuông, có một cái phòng khách rất lớn. Mấy năm nay trôi qua cũng rất khỏe mạnh, không đến mức ăn cơm tất niên cũng phải chạy tới nhà trẻ mượn phòng để tập hợp. Dù có mười người cùng nhau ăn cơm cũng không cảm thấy rất chật chội. Ba mẹ Mạnh cũng có ý thà mình làm nhiều việc chút cũng không muốn đi mướn phòng ở khách sạn, ở nhà mình mừng năm mới cũng náo nhiệt hơn, vui hơn! Tới khách sạn mừng năm mới thì chẳng ra không khí tí nào!
Hơn năm giờ cô cả dẫn anh Dương Phàm tới trước, cũng không biết anh ấy còn ở chung với bạn gái hay không, dù sao cũng chẳng nhìn ra được tin tức gì từ biểu cảm của cô cả. Qua năm mới cần phải vui vẻ cười ha ha, thì đầu năm vận khí mới tốt được.
Cô cả cũng là người chịu khó, đến chỗ nào cũng chẳng chịu ngồi yên. Rửa tay xong liền chạy vào bếp rửa rau nấu cơm, hiếm khi mẹ Mạnh thông cảm cho con gái vất vả nên để cô ra khỏi phòng khách, để cho cô đi chơi với anh Dương Phàm. Trong lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên cũng đã tính toán, đẩy trẻ vị thành niên như cô ra ngoài, thì chắc chắn mẹ Mạnh có chuyện mật đàm với cô cả.
Cô cũng lười đối nghịch, mặc kệ cô bao nhiêu tuổi, ở trong mắt ba mẹ cô vẫn là cô bé nhỏ. Ba và dượng cả ngồi ở trong phòng khách nói chuyện khí thế ngút trời, mấy người đàn ông khác ở trong nhà cũng lần lượt chen vào nói chuyện. Vào phòng mình tìm anh Dương Phàm, anh ấy đang cầm máy chơi game đến sướng run, có người bước vào cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên liếc mắt một cái.
Xong đời, giờ nhìn trong nhà hình như cô đã thành kẻ dư thừa?
Trùng hợp điện thoại ở trong phòng khách vang lên, Mạnh Tĩnh Nghiên vui vẻ chạy đi nghe điện thoại. Là Nghê Thụy Tuyết gọi tới, chúc cô năm mới vui vẻ, cũng chúc ba mẹ cô năm mới vui vẻ, chúc cả nhà cô năm mới vui vẻ. Nghe lời chúc của Nghê Thụy Tuyết càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, sao câu chúc tốt đẹp như vậy nhưng khi cô nghe thì giống như đang mắng chửi người vậy? Câu chúc này cực kỳ giống như cấu trúc của câu này: Cậu xxx, cả nhà cậu xxx!
Giống như cậu ấy, cô cũng chúc một vòng nhà cậu ấy, Mạnh Tĩnh Nghiên mới cảm thấy được cân bằng. Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, cứ gọi điện hết thân thích bạn bè chúc tết. Nhà bà ngoại, nhà cậu, nhà Lý Minh Trach đại loại như thế, bình thường chẳng biết mình có nhiều bạn bè và thân thích nhiều như vậy, điện gần nửa tiếng vẫn chưa xong, miệng đắng lưỡi khô cả rồi.
Cuối cùng lật được tờ cuối của cuốn điện thoại, Mạnh Tĩnh Nghiên dừng tay bấm điện thoại. Cô có chút phân vân, là điện thoại nhà của Tăng Hàm Vi, không biết có nên gọi hay không.
Nhiều bạn bè đôi lúc cũng tốt nhưng đôi lúc cũng có nhiều kẻ địch ngầm, ngẫm lại cũng từng có một khoảng thời gian sống rất vui với cô ấy, nên vẫn muốn gọi điện tới nhà họ Tằng để chào năm mới. Ở trong lòng cô cũng đã đánh cược, nếu vang lên ba tiếng mà vẫn không có người bắt máy, có thể là cả nhà họ Tằng đi ra ngoài rồi không cần gọi tiếp.
Nhưng lúc cô chuẩn bị cúp máy, bên kia lại truyền tới câu chào lễ phép, “Alo, xin chào.”
“Hàm Vi, là em sao? Năm mới vui vẻ!”
“Chị Mạnh, là em, em thật sự nhớ chị muốn chết!”
Có thể tưởng tượng được bộ dáng xinh đẹp của Hàm Vi ở đầu dây bên kia, thật sự là tính tình trẻ con mà. Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy vui, cầm điện thoại miệng thì cười vui vẻ, “Chị cũng rất nhớ em, mấy ngày nay không tới bài tập của em đã làm xong chưa?”
“Cái đó…cái đó…”
“Em được lắm, có phải chị không có mặt nên em lười biếng hả?” Mấy đứa nhỏ đều rất ham chơi, nên Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ muốn cố ý biến sắc mặt để hù dọa chút thôi, sau khi làm cho Hàm Vi ở đầu dây bên kia tay chân luống cuống thì bật cười, “Dọa em rồi hả!