Vừa quay đầu lại, Mạnh Tĩnh Nghiên liền kinh ngạc mở to mắt. Kia không phải là anh Dương Phàm sao, thế nào mà còn mang cả bạn gái theo nữa?
Nhìn nét mặt quá khoa trương của Nghê Thụy Tuyết, Mạnh Tĩnh Nghiên liền đẩy đẩy cánh tay cô bạn, nói: Này, này, bình tĩnh, đừng trưng ra vẻ mặt bát quái thế chứ. Nơi này rất an tĩnh, có lẽ anh Dương Phàm cùng bạn đến đây học nhóm thôi? .
Không phải, dáng dấp của nữ sinh kia thật đẹp mắt, anh Dương Phàm lại là học sinh cao trung, kết giao bạn gái cũng là chuyện hết sức bình thường mà. Này, cậu có biết nữ sinh kia học trường nào không, quen với anh Dương Phàm lúc nào vậy? .
Nghê Thụy Tuyết và Mạnh Tĩnh Nghiên cùng nhau lớn lên, quan hệ hết sức thân thiết, nhà lại ở gần nhau. Có câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần, quan hệ hai nhà bọn họ cũng vậy, so với họ hàng thân thích còn thân hơn mấy phần ấy chứ. Thân thích trong nhà họ Nghê hầu như đều biết Mạnh Tĩnh Nghiên mà Nghê Thụy Tuyết cũng giống y như vậy.
Từ nhỏ anh Dương Phàm đã rất thương yêu Mạnh Tĩnh Nghiên, tiền tiêu vặt tiết kiệm được đều dành mua đồ ăn vặt cho cô. Hai cô nhóc này lại thường xuyên ở cùng một chỗ, nên có lúc Dương Phàm cũng sẽ mua thêm cho Nghê Thụy Tuyết một phần.
Chính bởi vì biết rõ Dương Phàm nên Nghê Thụy Tuyết mới kinh ngạc đến mức phun cả nước uống ra ngoài. Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám tin tưởng, nhưng yên lặng quan sát nửa ngày vẫn chỉ thấy hai người bọn họ, không hề có thêm ai khác gia nhập. Mặc dù hai người ở cùng nhau làm bài thi, nhưng thần thái trái lại rất thân mật.
Hì hì, theo kinh nghiệm của mình thì dáng vẻ kia của bọn họ bộ nếu không phải là người yêu thì cũng là quan hệ mập mờ. Không ngờ, anh Dương Phàm thành thật thế mà lại yêu sớm đến vậy. Ha ha hi hi. . . . . .
Mạnh Tĩnh Nghiên khẽ liếc bạn mình một cái, nói: Bằng kinh nghiệm của cậu? Phong phú đến vậy sao? Có muốn mình đến xin phép dì Nghê hộ cậu không?
Ghét, người ta chỉ tổng kết kinh nghiệm sau khi xem qua mấy chục bộ phim trên ti vi thôi mà. Một ngày 24 tiếng, thì mười hai tiếng ở cùng với cậu, mười hai tiếng còn lại ở nhà ăn cơm ngủ, làm gì còn có thời gian đi thân cận đây? Nếu cậu dám đâm thọc với mẹ mình, để xem mình thu thập cậu thế nào? .
Mới dọa một chút vậy mà người này cũng tin?
Có điều, nếu như cô chỉ cần đến nói bóng nói gió chuyện Nghê Thụy Tuyết có khuynh hướng yêu sớm, thì với tính tình của dì Nghê, thì trừ việc lên lớp ra cũng đừng mong được đi ra ngoài. Không có tự do, không bằng chết đi thì hơn! Nếu thật sự có một ngày như vậy, cô nhóc kia không oán chết cô mới là lạ.
Trời sinh phụ nữ đã có năng khiếu nhạy bén, hai người họ yên lặng rình coi mười mấy hai mươi phút, dù không uống hớp nước nào cũng không cảm thấy mệt mỏi. Lời của Nghê Thụy Tuyết quả thực không sai, bằng kinh nghiệm đời trước Mạnh Tĩnh Nghiên cũng nhìn ra quan hệ giữa anh Dương Phàm và cô gái kia thật sự không tầm thường. Chẳng lẽ ngày đó cô cả nổi trận lôi đình là vì biết anh Dương Phàm yêu sớm? Dưới áp lực nặng nề của phụ huynh thật không dễ dàng gì để ra ngoài hẹn hò thế này....!
Tuy nói là yêu sớm nhưng hành động của bọn họ cũng rất thuần khiết và trong sạch, hai người cũng chỉ cùng nhau làm bài thi, mỉm cười trò chuyện tâm sự, không có bất kỳ tiếp xúc hay cử chỉ thân mật nào. Đoán chừng có nhìn nữa cũng chỉ có kết quả này, cùng lắm chỉ là yêu sớm, với tính cách đàng hoàng của anh họ mình chắc chắn cũng sẽ không chiếm tiện nghi của con gái nhà người ta.
Sợ bị anh Dương Phàm phát hiện ra mình và Nghê Thụy Tuyết, đến lúc đó chẳng phải tất cả mọi người sẽ đều lúng túng, cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên liền lay lay Nghê Thụy Tuyết chuẩn bị lén lút rút lui. Cô nhóc kia vẫn đang mải rình mò, bất mãn, mím môi lầu bầu: Nói hay lắm, cậu mời khách nha, mình còn chưa uống được ngụm nước nào đâu! .
Được rồi, cậu làm bẩn hết quần áo của mình, mình còn chưa thèm nói đâu. Đi nhanh lên, một lát nữa để anh họ nhìn thấy sẽ lúng túng. Nhìn lâu như vậy cũng chỉ là ánh mắt giao nhau mà thôi, có gì hay để nhìn chứ! .
Hai người cúi đầu đi ra ngoài, còn cố ý giơ túi lên che kín mặt, lúc đi ngang qua chỗ Dương Phàm cũng không dám thở mạnh. Nghê Thụy Tuyết vẫn không sợ chết, còn quay qua ngắm thêm vài lần, muốn nhìn kỹ xem cô gái đi cùng anh Dương Phàm có xinh đẹp hay không.
Nghiên Nghiên à, cậu nói thử xem, hai mắt nhìn nhau tóe lửa như thế mà còn không đáng xem, thì có gì đáng xem nữa? Hay là . . cậu đã từng làm chuyện gì đáng xem hơn hả?
Mạnh Tĩnh Nghiên nghe thấy thế liền cười lạnh, hừ, chị cậu đã làm những chuyện đáng xem hơn từ lúc cậu vẫn còn ở trong bụng mẹ đấy. Được rồi được rồi, đừng đoán mò nữa. Không phải cậu đã nói, một ngày hai mươi bốn tiếng, một nửa thời gian mình ở cùng cậu, còn dư lại mười hai tiếng ở nhà, làm sao có thời giờ làm ra chuyện gì?
Bị bạn tốt dùng lời của mình chặn họng, Nghê Thụy Tuyết vẫn rất không cam lòng, lầm bầm lẩm bẩm nói: Vậy cũng không hẳn, lúc đi vệ sinh cậu có cho mình đi cùng đâu, nói không chừng lại thừa dịp này . . . . . hơn nữa ở trường lại có nhiều nam sinh thích cậu như vậy! .
Trong đầu con nhóc này toàn chứa những gì thế không biết? Học sinh năm nhất cao trung quả thật đều ngây thơ, cô ấy à, mục tiêu hoàn toàn không đặt vào những mầm non của quốc gia này? Hơn nữa, đi vệ sinh cũng cần người đi theo là thế nào? Chẳng trách những bạn học nữ trong lớp đi nhà vệ sinh còn kết thành một đoàn một đội, sợ ở đó có sắc lang hay sao?
Đi, về nhà, buổi tối đến nhà mình ăn cơm, muốn ăn gì cứ nói, tớ đãi hết!
Tốt quá! , tiếng hô lớn đầy vui vẻ lập tức vang lên. Mạnh Tĩnh Nghiên nấu ăn ngon nhất, nếu so tay nghề với nhau, thì thức ăn mà bản thân mình nấu chẳng khác gì cho heo ăn cả! Nhưng đây lại không phải là nhà mình, cho nên một ngày ba bữa không thể đều đi ăn chực được.
Nói thì hay lắm, chú ý giữ mồm giữ miệng của cậu đấy. Chuyện của anh Dương Phàm , không cho phép cậu hé răng với ba mẹ mình!
Nghê Thụy Tuyết vỗ vỗ ngực bảo đảm: Yên tâm!
Tuần nào cũng đều phải tham dự lễ chào cờ, trường học yêu cầu phải mặc đồng phục hơn nữa còn phải sớm hơn nửa giờ.
Sau khi vào lớp, hành động đầu tiên của Mạnh Tĩnh