Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi

Chương 63 - Chương 63

Trước Sau

break
Giờ có tiếp tục tranh cãi với mẹ cũng chẳng thể nào biến chuyện cô trở thành bảo mẫu là sai được, có lần cô tâm huyết dâng trào, thông cảm công việc bận rộn của ba mẹ nên tự mình xuống bếp. Thân là một bà nội trợ, không đi làm lại không có con nhỏ, là một người phụ nữ tâm trí đều đặt hết lên người chồng, tài nấu ăn trôi qua nhiều năm nên đã được tôi luyện tốt nhất, làm được tất cả món ăn, hương thơm ngào ngạt.

Từ đó về sau vốn người phụ trách nấu ăn là ba, cũng đã mặc kệ, giao trọng trách này lại cho cô. Nói cho oai một xíu là đàn ông không nên vào bếp, nên chỉ bằng lòng phục trách công việc rửa chén mà thôi. Đáng thương cho cô tuổi có tí xíu, đã bị sai làm lao động trẻ em rồi!

Đứng ở cửa đợi một lát Nghê Thụy Tuyết mới chạy tới, tay trái cầm sữa tươi Mông Ngưu, tay phải thì cầm trái táo. Không cần hỏi cũng biết sáng nay vừa ngủ dậy cậu ấy đã chưa kịp ăn sáng, mẹ Nghê sợ cậu ấy đói nên đưa chút đồ cho cậu ấy cầm theo.

“Oaaa, Nghiên Nghiên thối tha, tại sao mỗi lần cùng đi học với cậu, mình đều có xúc động muốn bóp chết cậu như vậy?”

“Tại sao, tại sao? Cái cô bé này sao lại có thể độc ác như vậy chứ? Mình chính là nụ hoa tương lai của tổ quốc, cậu cũng đừng có tàn phá mình!”

“Ụa ~ còn là nụ họa nữa, mình nhổ! Cặp sách mình nặng chết đi được, ép tới nỗi vai mình rất đau. Hôm qua mình thử mẹ mình, mang thiếu vài quyển sách về nhà, cậu không biết đâu, ánh mắt mẹ mình trợn tròn, sợ mình mang thiếu mấy quyển sách thì thành tích học tập của mình bị hạ xuống. Đâu có giống cậu, mỗi ngày chẳng cần phải học bài, thật là nhẹ nhàng! Tức nhất là chú dì Lý còn khen cậu! Oaaa, thật là ghen tị chết mình rồi! Đúng rồi, hôm nay sao Lý Minh Trạch còn chưa tới?”

“Buổi sáng có gọi điện nói là cậu ấy ngủ quên, kêu bọn mình đi trước, một lát cậu ấy chạy theo sau.” Mạnh Tĩnh Nghiên nói, chú dì Lý của cô nào có phóng khoáng như vậy, mới sáng sớm vừa mới bị mẹ trách mắng cho một trận đây. Nhưng mà cứ để trong lòng không cần nói ra tốt hơn, bằng không sẽ làm cho Nghê Thụy Tuyết tiếp tục lải nhải. Con bé kia, cuối cùng lúc nào cũng nói cuộc sống của nó đều giống như đang sống trong nơi dầu sôi lửa bỏng không bằng.

“Lớp mình muốn đến trường sớm 10 phút, đã mấy giờ rồi mà Lý Minh Trạch còn chưa ra khỏi cửa, hôm nay tới lớp xem bọn mình trị cậu ấy như thế nào đây! Aaaaa~ tôi chỉ là dân thường thôi, hôm nay thật vui nha~ Tôi chỉ là dân thường thôi, hôm nay thật vui nha~”

Mới sáng sớm Nghê Thụy Tuyết đã chạy nhảy một trận, đấu võ mồm với Mạnh Tĩnh Nghiên hai ba câu thì cơn tức giận mới biến mất. Nhìn đồng hồ thì lại thấy vui sướng khi có người sắp gặp họa, Mạnh Tĩnh Nghiên lắc đầu, không biết kiếp trước của cậu ấy và Lý Minh Trạch có phải là đối thủ một mất một còn hay không, thù kiếp trước chưa xong nên nó mới kéo tiếp vào kiếp này.

Thời gian trôi qua nhà họ Nghê cũng thay đổi từ một ngôi nhà hơn năm mươi mét vào chung khu nhỏ với nhà họ Mạnh. Nhà Lý Minh Trạch lúc đi học cũng có đi ngang qua khu nhà của nhà họ Mạnh, bình thường ba người cũng thường xuyên đi học chung. Trường học cách nhà bọn họ nói gần cũng không gần nhưng nói xa cũng không xa, cũng hai mươi phút, ngồi xe buýt thì ba trạm. Bình thường bọn họ đều đi bộ, ngồi xe rất nhanh, nhưng chờ xe thì lại không biết phải chờ bao lâu. Giao thông buổi sáng rất là kẹt, còn không bằng đi bộ cho xong.

Tuổi càng lớn đặc biệt là con trai, làm như là ăn thuốc trừ sâu vậy càng ăn càng vui. Mỗi ngày Lý Minh Trạch chỉ cần ăn rồi ngủ, buổi sáng chỉ cần dậy đúng giờ thôi mà cũng muộn.

Lên trung học luật lệ cũng càng ngày càng nghiêm hơn, việc đến trễ cũng được quản rất nghiêm, mỗi ngày đều có sáu người chạy vòng quanh sân, bắt được một người đi trễ thì lớp liền bị trừ một điểm. Nhiều lần đến trễ, ngay cả cờ đỏ lớp cũng chẳng có. Cậu ấy biết chủ nhiệm Điền đã nhiều lần phê bình cậu, hôm nay lại đến muốn, thầy Điền chắc chắn sẽ không nhìn cậu ấy vừa mắt đâu.

Hôm nay Nghê Thụy Tuyết cũng dậy muốn, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn. Nhưng thời gian cũng sát, cũng không tính là đến trễ, sẽ không bị phê bình như người nào đó.

Đang vui vẻ, bỗng ở đâu đó là một cơn gió nhỏ thổi qua, có người nào đó đâm vào Nghê Thụy Tuyết và Mạnh Tĩnh Nghiên. Nghê Thụy Tuyết mới liếc mắt liền hừ lạnh, chạy nhanh vậy sao, vậy mà cũng đuổi kịp được hai cô, tránh được một buổi phê bình của thầy Điền. Tâm tư đang vui sướng khi có người gặp họa của cô bị bóp nghẹn trở về, chịu đựng đến muốn nội thương.

“Nghiên Nghiên, cậu cầm hộp cơm nặng không? Để mình cầm cho.” Ngại đồ ăn bên ngoài bẩn không ăn được, nên cô luôn mang theo một phần cơm để ăn. Lúc đi học không bỏ được vào cặp, nên cô cầm luôn ở trong tay. Này cô cũng không phải là keo kiệt, cô chỉ là muốn trở thành một thiếu nữ học tập tốt có tư tưởng tích cực mỗi ngày.

Lý Minh Trạch thuận tay cầm cho cô, có người giúp cầm mấy thứ linh tinh nên Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy rất nhàn. Hai đứa nhỏ này lớn lên bên nhau, giống như người nhà với nhau, xách dùm này nọ thì có sao.

Có thể là có người không nghĩ như vậy, cơn giận bắt đầu bốc lên, hừ hừ vài tiếng liền bắt đầu.

“Thụy Tuyết, cậu làm sao vậy?”

“Ôi cặp nặng quá đi, vai của mình đau quá…”

Thấy mắt cậu ấy lén liếc trộm nhìn Lý Minh Trạch, Mạnh Tĩnh Nghiên chẳng biết phải làm sao. Tình cảm thì cũng cần phải tìm một chân chạy vặt miễn phí chứ, nhưng mà người đó vừa là đối tượng mà cậu ấy cười khi có người gặp họa, hiện giờ lại ngượng ngùng mở miệng như thế.

Hình như không nghe thấy ám chỉ của Nghê Thụy Tuyết, Lý Minh Trạch tiếp tục nhìn xuống chân mình, có hòn đá cản đường liền dùng chân đá nó bay đi, đối với người nào đó giả vờ ngoảnh mặt làm ngơ.

Nghê Thụy Tuyết ỉ ôi nửa ngày nhưng chẳng có ai ừ hử gì tới cậu ấy nên mặt mũi có chút hậm hực. Cuối cùng sau khi chịu đựng hai ba lần liền nhanh chóng tháo cặp xuống, lén đi tới sau lưng của Lý Minh Trạch với ý định đeo lên vai của
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc