Được rồi, phòng học không có ai, rốt cuộc có bí mật gì, có thể nói ra được rồi chứ? , cha bật đèn lên, đặt cô nhóc nào đó lên bàn học, còn mình thì ngồi ở trên ghế đối diện.
Đôi mắt to tròn lóe sáng đảo vòng quanh, không biết lại đang nghĩ đến chủ ý xấu gì. Dưới sự thúc giục lần nữa của cha mình, cô mới tiến tới bên tai ông, thầm thì: Hôm nay chú Từ nói mua đồ ăn cho con, để con nói tốt cho chú ấy trước mặt dì nhỏ, con lập tức liền đồng ý. Nhưng sau khi thấy con chọn mua mấy thứ chú ấy lại khó chịu, cái thổi bong bóng này là con dùng tiền của mình mà! Cha à, con không vui chút nào! .
Cha Mạnh nhíu mày, người lớn làm ra tiền, mua cho trẻ con chút đồ ăn vặt lại còn thấy tiếc, đã vậy còn để cho con gái mình phải trả tiền? Đứa nhỏ sẽ không nói láo, huống chi con gái non nớt của ông sao có thể tự biên soạn ra tình huống như thế được. Bảo bối, điều con muốn nói với cha chính là cái này sao? .
Cô nhóc gật đầu như giã tỏi, cuối cùng sợ cha không tin, còn phải thêm dầu vào lửa: Mới vừa rồi mẹ nhờ dì nhỏ đi mua nước tương, chú Từ tranh đi mua, nhưng lại bảo dì út đưa tiền! .
Không thể nào? Một chai nước tương bao nhiêu chứ, chút tiền này cũng không bỏ ra được? Từ Tư Hải có công việc chính thức, tiền lương cũng không thấp, vậy mà ngay cả tiền mua nước tương cũng hỏi Tiểu Khinh, vậy người này có phải quá keo kiệt rồi không?
Cha, mặc dù chú Từ khiến con không vui, nhưng mà con sẽ không bán chú ấy, cha ngàn vạn lần ** đừng nói cho người khác biết đấy? . Mạnh Tĩnh Nghiên phớt tỉnh như thường, còn ra sức dặn dò cha mình.
Nặng nề gật đầu, rồi chọc chọc vào dương mặt nhỏ bé đang tức giận của con gái, đáp: Yên tâm, cha nhất định sẽ giữ bí mật này thay con! .
Thật ra thì trong lòng ông lại đang suy nghĩ, chờ hỏi lại Tiểu Khinh xem con mình đến cùng có nói thật không đã. Đã là đàn ông mà một đồng cũng không chịu bỏ ra, quả thật quá mức keo kiệt, nểu Tiểu Khinh gả cho cậu ta thì chẳng có gì tốt cả. Thừa dịp hiện tại tình cảm còn chưa sâu, giải tán trong vui vẻ. Điều kiện của Tiểu Khinh lại không tồi, lại không vội kết hôn, muốn tìm ai phù hợp hơn mà chẳng được, cần gì thứ quỷ keo kiệt kia.
Bảo bối ngoan, giúp cha một chuyện có được không?
Vâng, cha cứ nói đi, con bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Con bé này, cha Mạnh lại thầm nghĩ, một đứa trẻ mới có sáu tuổi sao có thể lươn lẹo đổi trắng thay đen được, mới vừa rồi còn còn tức giận đỏ bừng mặt, thoắt một cái lại đã vui mừng hớn hở, ông bà ta nói cấm có sai. Xét đi xét lại, đến khi mọi người trong nhà tụ tập chung một chỗ mừng năm mới, ông phải nhanh chóng xác nhận với dì nhỏ về những tin tức mà gián điệp nhỏ vừa cung cấp là thật hay giả. Nếu là thật, thì phải nói cho mẹ và anh vợ trước, tránh đến lúc trên bàn cơm lại nói những câu mập mờ không rõ tác hợp hai người này với nhau, làm vậy chỉ có tốt cho Tiểu Khinh mà thôi.
Đi gọi dì nhỏ của con đến đây, nói cha có chút việc cần nhờ!
Tuân lệnh! .
Nghênh ngang tiến vào phòng trong kéo dì nhỏ tới trước mặt cha mình, sau đó liền chạy đến góc tường nghe lén, thuận tiện móc từ trong túi ra hai gói sung, chậm rãi nhấm nháp. Ưmh, đây chính là chiến lợi phẩm tốn luôn hai xu cuối cùng trong ví ông dượng bại hoại kia. Aiz dô, ăn ngon thật.
Sau khi ăn xong, cô nhóc xoa xoa hai tay vào nhau, ném vỏ rỗng trên tay đi, sau đó móc khăn tay ra lau sạch sẽ, rồi từ trên bàn nhỏ nhảy xuống, rón rén bước tới gần chỗ cha mình và dì nhỏ quan sát.
Sắc mặt của dì nhỏ tối lại, rõ ràng là đang mất hứng, còn cha của cô lại rất nghiêm túc, hai người nhất thời không nói tiếng nào. Nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đi tới, Lý Vân Khinh kéo cô lại gần, hỏi: Nghiên Nghiên, ba cháu nói thật sao, mới vừa rồi Từ Tư Hải đã chê cháu mua đồ ăn vặt mất nhiều tiền? .
Dưới ánh nhìn chằm chằm của dì nhỏ, người nào đó ‘ hoảng sợ ’ che miệng, ‘oán hận ’ trợn mắt nhìn cha mình một cái, thật giống như muốn nuốt ông vào bụng, Cha, cha đã đồng ý giữ bí mật giúp con rồi mà, hứa mà không giữ lời gì cả, hu hu, con không thèm để ý đến cha nữa! . Nói xong, liền vùng vằng chạy đi, không thèm quay đầu lại.
Phải nói mới vừa rồi dì nhỏ vẫn còn có chút hoài nghi, nhưng nhìn thấy phản ứng kia của đứa cháu ngoại mà mình thương yêu cũng ngầm thừa nhận ‘ chân tướng ’ của sự thật. Lúc Từ Tư Hải hỏi tiền mua nước tương trong lòng mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói gì . Nhưng người này khi dễ nhóc tiểu Nghiên thì thật sự có hơi quá đáng. Điều này chứng tỏ Từ Tư Hải không coi trọng người nhà mình, vậy đến khi kết hôn rồi thì địa vị của mình sẽ còn thấp đến đâu?
Không được, đàn ông như vậy không thể nào chấp nhận. May mắn là hai người bọn họ quen biết chưa lâu đã phát hiện ra con người thật của anh ta, để còn dứt khoát sớm. Nếu không, cả tuổi thanh xuân đành lãng phí, lúc ấy không biết còn hối hận đến thế nào!
Anh rể, thật sự cám ơn anh đã vạch trần con người thật của anh ta. Ngày mai, em sẽ nói với người làm mai rằng không nhìn trúng người kia, sau này không nên lui tới nữa. Nhưng phía Nghiên Nghiên. . . . . . , dì nhỏ có chút bận tâm, nhìn dáng vẻ đó của cô nhóc dường như đang vô cùng tức giận.
A, không sao cả, trẻ con ấy mà, ngày mai mua cho con bé mấy thứ ngon ngon là lại vui vẻ hò hét ngay! . Ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng ông biết tiểu tổ tông này khó hầu hạ đến mức nào, không thích ăn kẹo, đồ ăn vặt cũng không thích, bình thường cũng không tức giận đến mức này, có vẻ khó dụ dỗ đây.
Có thể làm thế nào chứ, việc này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em vợ, nên càng phải quan tâm hơn, có tình huống gì lập tức liền báo cáo, nếu chậm trễ đại sự thì về sau vợ ông chẳng nhảy lên mắng mới là lạ? Cái nào nặng cái nào nhẹ vẫn cần phân biệt rõ ràng.
Tuy đã biết chân tướng, nhưng hôm nay là giao thừa, cũng không thể bảo người ta trở về, lát nữa em len lén nói với mẹ và mọi người, không cần ở trên bàn cơm tác hợp cho hai người nữa, tránh khỏi lúng túng!
Vâng, cám ơn anh rể, em biết rõ nên làm thế nào!
Rồng có chín con, nhưng không con nào giống con nào. Bà ngoại Mạnh cũng thế, sinh được ba người con,