Editor: thao1504
Có đôi khi Mạnh Tĩnh Nghiên ở nhà một mình, nên lười không thèm nấu cơm, đến lúc đói bụng định lấy thức ăn vặt ăn đỡ, khi kéo cửa tủ ra, nhìn thấy bên trong trống rỗng , cũng không biết thức ăn của phòng mình bị trộm chiếu cố, còn tưởng rằng đồ ăn trong tủ là do mình ăn hết, lại quên đi mua để thêm vào nữa chứ. Lúc này bụng đói nên kêu lên thật to, không thể làm gì khác hơn là mặc quần áo tử tế xuống lầu mua một túi lớn đồ ăn đi lên.
Nhiều đồ ăn không cánh mà bay như vậy, mà nha đầu này một chút cũng không để trong lòng, đúng là quá tiện nghi cho tên Lý Minh Trạch. Ai kêu siêu thị dưới nhà là do ba mở ra chứ, mua đồ không cần bỏ tiền ra, cô mới mơ mơ màng màng không để ý lắm.
Nếu như để cô biết những thứ đó mất đi là do đã vào bụng của Lý Minh Trạch thì... ——
Oh no no, mọi người không cần liên tưởng lung tung, cô sẽ không đánh hay làm gì Lý Minh Trạch hết. Đại khái chỉ là bắt lấy hắn, kêu hắn bồi thường gấp đôi. Mặc dù cô cầm bất cứ thứ gì trong siêu thị đều không tốn tiền, nhưng đó là đồ của nhà mình, Lý Minh Trạch ngươi bình thường đã ăn uống chùa ở nhà ta rồi còn gì? Anh em ruột còn tính toán rõ ràng, hơn nữa, cho ăn không lấy tiền = ngu ngốc, nói ra cũng không dễ nghe a! Bực mình nhất, chính là đây là đồ ăn cô dự phòng khi đói bụng ăn, cũng bị hắn ăn sạch, vậy chính mình sẽ ăn cái gì? Đói bụng còn phải xuống lầu mua đồ ăn, tâm hồn bị tổn thương nặng nề, nên phải bồi thường tổn thất tinh thần cho cô nữa chứ.
Không trả tiền không sao, trong tay cô có nhược điểm của Lý Minh Trạch. Từ vườn trẻ đến bây giờ, tùy tiện nói ra cái không tốt cho mấy người bạn của hắn, đã đủ làm cho hắn trở thành chuyện cười của mấy người bạn đó. Thật ra thì Mạnh Tĩnh Nghiên lớn như vậy, cũng không thể một ngưởi âm hiểm. Nhưng tên Lý Minh Trạch không âm hiểm giống cô, cũng không nhỏ những chuyện trước đó của hắn, có khi lâu lâu bị nhắt lại một lần. Còn thành chuyện cười mấy ngày, khi qua một đoạn thời gian liền quên.
Mạnh Tĩnh Nghiên không nói là mình tham tiền, ngược lại cảm thấy đây là vì tốt cho Lý Minh Trạch.
Dĩ nhiên, cô sẽ không nghĩ ra từ đó tới giờ ngăn kéo nguyên bản bao nhiêu đồ ăn vặt, cũng không có chứng cớ chứng minh những thứ đồ ăn vặt kia vào bụng của người nào, liền đem chuyện này ném ra sau ót. Lý Minh Trạch an toàn, tiết kiệm được một khoản tiền có khả năng bị Mạnh Tĩnh Nghiên lường gạt. Sau đó lúc đến Mạnh Gia ăn chực cơm trưa thì vẫn vô cùng thản nhiên như cũ. Có thể thấy được trình độ da mặt dầy của người ta, là vô địch!
Gần đến thời điểm thi tốt nghiệp trung học, mẹ Mạnh còn khẩn trương hơn so với Thành Trạm Vũ. Mỗi tuần đều có một hai ngày như thế này, buổi tối nấu cho hai đứa bé một nồi canh cực kỳ bổ dưỡng. Nấu canh rất tốn thời gian và công phu, bình thường mẹ Mạnh tan việc trở lại liền bắt nồi lên, chờ đến chín giờ khi Thành Trạm Vũ khi tan học trở lại liền nhanh chóng múc ra cho hắn cùng Mạnh Tĩnh Nghiên ăn chung.
Đừng nhìn thức ăn mẹ Mạnh nấu rất bình thường, thậm chí còn không bằng tay nghề của Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng về công phu nấu canh tuyệt đối là hạng nhất. Hương vị ngon, mỗi lần đều khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên uống một chén còn muốn uống thêm một chén nữa.
Ăn vào buổi tối thường dễ bị béo phì, cũng không biết có phải do bị tâm lý hay không, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm giác mình mập lên vài cân, thịt trên bụng càng ngày càng nhiều. Nhưng mà kêu cô nhìn Thành Trạm Vũ ăn canh còn mình chỉ ngửi mùi, thì cô không chịu nổi, thèm đến chảy nước miếng.
Có lần nào đó sau khi Mạnh Tĩnh Nghiên cân thử cân nặng của mình, vẻ mặt liền đưa đám, rồi oán trách Thành Trạm Vũ, trách hắn, nếu không phải mỗi ngày mẹ nấu canh cho hắn và mình cùng uống..., cũng sẽ không mập lên hai cân! Hai cân nhiều như vậy! Trên thịt ở bụng đang có xu thế tăng lên thành một vòng rồi!
Thật ra thì nào có chuyện tăng lên một vòng khoa trương như vậy, nhưng là con gái nha, nói mọi chuyện cho quá lên chính là thiên tính của bọn ww¬zo.
Thành Trạm Vũ trầm tĩnh nhìn khuôn mặt mất hứng của Mạnh Tĩnh Nghiên, liên như con sói ôm cô té nhào nhào lên trên giường. Một tay ngăn chận đôi tay cô, một cái tay âm thầm sờ vào trong quần áo cô, Để cho tớ xem, cậu mập thêm một vòng ở chỗ nào?
A a a a a a ——
Do Mạnh Tĩnh Nghiên đang đứng lại đột nhiên bị biến thành nằm, sau đó lại chợt lạnh, đợi đến khi bàn tay cực nóng của Thành Trạm Vũ chạm vào da thịt của cô thì cô mới phản ứng kịp, la lên một tiếng thật to. Nếu không phải do Thành Trạm Vũ đè cô, chắc cô có thể nhảy dựng lên đụng lên trần nhà.
Trong nhà không ai, Thành Trạm Vũ cũng không sợ hãi.
Kêu đi, kêu đi, cậu có lêu nát cổ họng cũng không có người đến cứu cậu.
Ngươi giở trò lưu manh!
Nhìn gương mặt xấu hổ cùng tức giận của người con gái nằm phía dưới, cặp mắt của cô trong veo như nước nhìn hắn, giống như đang nói, làm cho hắn muốn gần hơn một chút, gần thêm nữa một chút. . . . . .
Thành Trạm Vũ