Lâm Tú Thanh nhìn thấy động tác của anh, hiểu anh muốn làm gì nên cô quay lưng về phía anh.
Diệp Diệu Đông đặt tay lên eo cô, thì thầm vào tai cô: "A Thanh? Lát nữa ngủ, bây giờ mới khoảng bảy giờ thôi, vẫn còn sớm."
"Sớm cái gì? Ngày mai em phải dậy sớm đi làm, anh lo ngủ đi."
Vợ mình, mình muốn ngủ còn không cho anh ngủ à?
Diệp Diệu Đông trực tiếp hành động.
Ăn của người thì miệng mềm. Lâm Tú Thanh cắn môi mềm mại, muốn từ chối nhưng không từ chối được. Biết thế vừa rồi chẳng ăn cho rồi!
Diệp Diệu Đông cắn tai cô, trêu chọc cô một lúc, sau đó xoay người cô thẳng lại, cúi người đè lên.
"Anh... nhanh lên."
"Biết rồi!"
Hì hục một hồi, mới vừa vào vấn đề chính thì Diệp Diệu Đông cau mày, vẻ mặt vừa đau khổ vừa sung sướng. Anh không nhịn được thầm mắng một câu trong lòng.
Má!
"Anh xong rồi?"
Nhìn thấy ánh mắt không thể tin nổi và giọng điệu ngạc nhiên của vợ, trên mặt anh hiện lên sự xấu hổ: “Em bảo anh nhanh lên mà!”
Lâm Tú Thanh nhất thời không nói nên lời: "Xong việc thì xuống đi, nằm về chỗ anh đi."
Anh cảm thấy mình cần phải giải thích: "Gần đây anh hơi mệt, anh nghỉ ngơi một chút rồi làm lại!"
Ngày nào cũng ăn uống nhậu nhẹt không làm việc gì còn dám kêu mệt? Cô không muốn để ý đến anh nữa nên đẩy anh ra.
Diệp Diệu Đông cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương!
Mấy chục năm không làm, đột nhiên trở về tuổi thanh xuân, nhất thời hứng khởi là chuyện bình thường mà...
Anh còn đang chìm trong tâm trạng tồi tệ khi vừa rồi mình phát huy không tốt, vợ anh đã thu dọn đồ đạc, mặc áo ba lỗ và quần đùi rồi nằm xuống bên cạnh hai đứa con trai.
"Em nằm đằng kia làm gì? Nằm đây ngủ chung đi?"
"Hả? Đến đây! Đã lâu rồi chúng ta chưa ngủ cùng nhau."
"Có nghe không? Nằm ở đây đi?"
"Có phải anh biểu hiện không tốt không sao? Không phải em bảo anh nhanh lên sao?"
Lâm Tú Thanh nghe mà đầu óc quay cuồng. Đang nói cái gì vớ vẩn vậy?
"Im lặng, đi ngủ đi!"
"Không ngủ được, em nằm đây đi, chúng ta nói chuyện!"
"Ban ngày rồi nói!"
"Ban ngày em lại không có thời gian, không phải trông con thì cũng là đan lưới. Ngày mai anh định ra biển đánh cá, mau lại đây..."
Nói cứ như là lỗi của cô vậy, là ai suốt ngày vắng nhà vậy?
"Lại đây đi, lại đây đi!"
“Nếu em không tới thì anh qua đó.”
Thấy cô không nói gì cũng không trả lời, Diệp Diệu Đông đành phải tự mình bò tới.
"Anh làm cái gì vậy? Có phiền không chứ? Không chê chật à. Nằm đó ngủ là được rồi, bò tới bò lui chi vậy?" Cô thiếu kiên nhẫn nhìn anh.
Phiền chết đi được, tối uống nhầm thuốc à? Đêm hôm khuya khoắt cứ đòi nói chuyện với cô, nói cái gì? Không thể để cô sống yên ổn được một lúc hay sao?
Diệp Diệu Đông nằm nghiêng bên cô cười cợt nhả, ôm cô vào lòng, ngửi mùi xà phòng thoang thoảng trên người cô, cảm thấy an tâm.
"Anh có nóng không? Có chật không? Trời thì nóng mà cứ đòi nằm gần nhau. Để đây cho anh nằm, em nằm bên kia."
"Không cần, cửa sổ mở là mát rồi, cũng không nóng lắm mà."
Lúc này không có điều hòa, trong nhà bọn họ cũng không có quạt, nhưng ở nông thôn rất mát mẻ, nhiều lắm thì dùng quạt lá đuôi mèo để tự quạt.
Lâm Tú Thanh vỗ mạnh vào bàn tay bên eo, nhưng Diệp Diệu Đông không chịu buông ra, một chân gác ngang người cô, không cho cô bò đi.
"Đêm khuya rồi, anh nổi điên cái gì vậy, có để cho ai ngủ nữa không?"
"Ngủ muộn tí."
“Anh không làm việc thì tôi cũng phải dậy sớm đi làm, đừng làm phiền!”
"Anh làm việc. Ngày mai anh sẽ đi đánh cá với em, trông con cho em, được chứ?"
Có ma mới tin! Buổi chiều còn chưa trông được bao nhiêu đã chuồn rồi. Còn không biết xấu hổ nói trông con cho cô!
"Anh chạm vào đâu vậy? Đừng làm rộn!" Lâm Tú Thanh nắm lấy tay anh, biết anh không chỉ muốn nói chuyện với cô một cách thuần khiết như vậy.
"Trời ơi, em ngoan một chút, đừng đánh thức con. Tụi nó mà tỉnh là em lại phải dỗ thêm một lúc nữa!"