Trần Uy có chút hưng phấn: "Tao đi. Đã lâu rồi tao không ra biển. Hai ngày nay thủy triều lên, tao mang theo một cái móc xem có nhặt được gì không."
"Chắc chắn là có. Hôm nay tao đi mò sò ốc bên khe đá, may mắn bắt được hai con cua xanh. Ngày mai thủy triều sẽ rút thêm nữa, đợi thủy triều rút thì chúng ta đi dạo."
"Được nha, còn nhặt được một con cua xanh, trị giá một, hai đồng, bằng một ngày lương của công nhân, may đó."
A Chính và Tiểu Tiểu cũng đồng ý ngày mai sẽ cùng nhau đi biển.
Với tư cách là một nhóm, họ dành nhiều thời gian ở với nhau còn hơn vợ ở nhà, thường thích tụ tập cùng nhau tham gia các hoạt động.
"Hôm nay con tôm này giá bao nhiêu một cân vậy? Nhỏ nhưng mập nha, còn có hồng cao nữa!" Diệp Diệu Đông vừa cắn vừa hỏi A Quang.
“Ba hào năm.”
"Hả!?"
Anh nghĩ lại, ở thời đại này hình như cũng là mức giá này!
Tháng chín năm ngoái. À, không, tháng 9 năm 2021, loại tôm nhỏ cỡ 5 - 7 cm ở bến thuyền người ta chỉ mua ba đồng, lớn cũng chỉ ba mươi đồng. Nhưng thị trường không còn giá này nữa. Giá mua bằng giá bán, chênh lệch giá khá lớn.
Nghĩ lại giá tiền này cũng coi như hợp lý.
"Lựa thì ba hào năm, không chọn mà hốt đại thì ba hào thôi. Tao toàn lựa mấy cái có hồng cao thôi đó."
Những người khác cũng lấy một con và bẻ gãy cổ con tôm, đúng là con nào con nấy đều có hồng cao!
"Ánh mắt tốt nha!"
A Quang không coi trọng: "Có ích gì? Vốn dĩ tao muốn lựa thêm, nhưng A Tài ở bến thuyền thấy tao chọn chuẩn thế thì đổi ý, không cho tao lựa nữa, chỉ cho hốt đại, không thì không bán! Không bán thì không bán, tao thấy vậy cũng đủ rồi.”
“Đều là món nhắm rượu, đáng tiếc là không có rượu!” Mập tiếc nuối bóc vỏ ra.
"Hôm qua uống chưa đủ à, về đến nhà lại bị vợ mắng, tay bị cô ấy véo bầm tím hết rồi, suýt chút nữa không cho tao ngủ trên giường."
"Vợ không cho mày lên giường, mày có thể tìm người tình. Ngủ với người tình, xem vợ mày khóc ở đâu!"
"Xí! Còn người tình, suýt chút nữa đã không lấy được vợ rồi. Suốt ngày lăn lộ với tụi mày, danh tiếng của tao bị hủy hết. May mà tao đã có vợ con."
A Chính cố ý tinh quái nói: "Mẹ kiếp, thảo nào A Quang và tao không lấy được vợ. Hoá ra tất cả đều là lỗi của tụi mày. Mẹ nó, mau bồi thường hai người vợ cho tụi tao!"
A Quang cũng hợp tác nói: “Đúng đó, đêm dài quá, tụi mày ôm vợ ngủ ngon, đáng thương cho tao với A Chính cô đơn khó ngủ!”
"Vậy hai đứa mày cứ ôm nhau đi. Dù sao tắt đèn, chăn bông trùm qua đầu cũng không có gì khác biệt..."
"A phi, khác lớn lắ,!"
A Chính không biết xấu hổ vỗ mông nói: "Dù thế nào đi nữa, trước sau của tao đều to, không thể nghi ngờ!"
"Chú ý tí, em gái tao còn ở đây!" A Quang nhìn thấy hai em gái xấu hổ bưng bát trở về phòng, vội vàng lên tiếng ngăn cản bọn họ. Càng nói càng quá đáng!
"Ăn, ăn, ăn. Đừng nói mấy lời lưu manh đó nữa, để dành về nhà nói với vợ!"
"Đông Tử, tao nghe nói hôm qua cha mày bắt được lưới cá hoàng qua, bán được hơn một ngàn. Phát tài nhỉ! Tiếp theo mày có cùng cha mày đi biển không?" Trần Uy tò mò hỏi.
"Trông tao có giống người có thể đi biển không?"
"Không giống!"
“Trông mày giống công tử bột vậy!” Mập cười ha ha.
"Hừm... ăn cơm mềm quả nhiên rất ngon, rất thơm!"