Lúc này mọi người nhà họ Diệp cũng nhìn thấy thu hoạch của Diệp Diệu Đông, mẹ Diệp ngạc nhiên dẫn đầu nói: "Con còn bắt được hai con cua xanh sao?"
Bà vừa nói vừa vươn tay ra bấm, vui mừng nói: "Cũng chắc thật, hai con cộng lại cũng có hơn một cân, có thể bán được một hai đồng!"
"Bán cái gì, cầm về nhà mình ăn thôi!"
"Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, thằng con phá của, vợ con làm lưới một ngày mới kiếm chưa tới một đồng, hai con cua xanh này có thể bán được một hai đồng, con lại muốn ăn hết!" Mẹ Diệp trợn mắt, đồng thời lại đánh anh mấy cái.
Diệp Diệu Đông lui về phía sau tránh né bàn tay của mẹ, mẹ làm việc quanh năm, trên tay đều là kén, đánh người rất đau.
"Mẹ, con không nghĩ ăn một mình, hiếm khi bắt được hai con cua xanh, con muốn hầm bồi bổ cho mấy đứa nhỏ trong nhà…"
Sắc mặt mẹ Diệp nháy mắt tốt hơn, giọng nói cũng dịu lại, biết nhớ thương con cái là chuyện tốt: "Trong nhà nhiều đứa như vậy, hai con này đủ cho ai ăn?"
"Mỗi người một cái chân uống miếng canh cũng được!"
"Nhiều đứa như vậy, không khóc cũng đánh nhau, thứ này đáng giá ít tiền, vẫn nên bán đi, ngày hôm qua cha con cũng giữ lại mấy con ghẹ, một cân tôm kiếm nhỏ, ăn những thứ kia là được rồi."
Diệp Diệu Đông cau mày, hai con cua xanh này cộng lại cũng chỉ có hơn một cân, theo như vật giá bây giờ cũng chỉ bán được hơn một đồng, rẻ hơn đời sau nhiều.
Cua xanh còn được gọi là tầm, bọn họ cũng gọi cua xanh được nuôi dưỡng là món tầm.
Cua xanh tự nhiên tương đối rẻ ở đời sau thường ở bến thuyền cũng bán một trăm năm mười đồng một cân, trên thị trường không mua được cua tự nhiên, đa phần đều là nuôi dưỡng, cũng phải một trăm năm mươi đồng một cân.
Mẹ Diệp thấy chân mày anh cau chặt, vội vàng nháy mắt với anh rồi giật lấy sợi dây: "Mẹ cầm ra bến đò bán cho con, con chờ ở đây, thuận tiện đào thêm nghêu cát đi, thủy triều sắp lên rồi."
Thằng con ngốc này, vợ nó vất vả kiếm tiền, khó khăn lắm nó mới bắt được hai con cua xanh, sắp phải ở riêng rồi mà không nghĩ bán ít tiền đưa cho vợ nó tích cóp, lại còn lấy đi chia sẻ?
Diệp Diệu Đông nhìn mẹ bước nhanh đi lên bờ thì đành phải thôi, bán chút nào hay chút đó đi, cũng tại anh nhất thời không xoay chuyển được, dù gì bây giờ tiền cũng có giá trị, có thể bán được ít cũng tốt.
Lâm Tú Thanh thấy mẹ chồng cô lưu loát xách cua xanh đi bán cũng yên tâm, hai con cua xanh này có thể bằng cô làm lưới cá mấy ngày.
Là người thì đều ích kỷ, chồng cô vốn lười, không kiếm tiền bằng anh cả và anh hai, lúc này bất ngờ có thêm thu nhập một hai đồng, cô cũng không muốn lấy đi cho mọi người ăn.
Dâu hai nhà họ Diệp thấy hành động của mẹ Diệp thì bĩu môi nhưng cũng không nói gì, là cô ta thì cô ta cũng cầm đi bán, sau đó ngồi chồm hổm xuống tiếp tục đào.
Dâu cả nhà họ Diệp lại hơi ngạc nhiên: "Diệu Đông, em bắt cua xanh ở đâu thế, khó trách vừa rồi không thấy em."
"Bên kia!"
Trải qua chuyện vừa rồi, anh cũng không muốn nói chuyện với những người này, anh tùy tiện hất đầu chỉ phương hướng rồi đi về phía vợ mình, nhìn chậu gần đầy bên cạnh cô.
"Thu hoạch không tệ, đào không ít."
Lâm Tú Thanh thản nhiên cười: "Tạm được, đáng tiếc thủy triều sắp lên, đợi thuỷ triều xuống phải đến đêm, chỉ có thể quay lại vào ngày mai."
Cô nhìn quần anh xắn lên thật cao, lại nhìn tảng đá bên kia: "Anh đi ra ngoài chỗ thủy triều đào những thứ này sao?"
Dù gì cô cũng phải cười với anh một cái, Diệp Diệu Đông gật đầu: "Ừ, trên tảng đá gần đây không có gì cả, nghêu biển và con ốc chỉ lớn cỡ chừng này nên anh đi ra ngoài một chút, có lẽ bị những tảng đá lớn với hình thù kỳ lạ kia chặn lại nên mọi người mới không thấy."