Tôi rất ít khi phản ứng với omega, nhưng nếu bạn hỏi tôi tại sao bây giờ tôi lại có con, thì tôi không trả lời được.
Rất nhanh, căn phòng tràn ngập mùi dưa hấu, pheromone của omega này có mùi dưa hấu.
〔Chuyện gì xảy ra thì không cần tôi nói nữa, hai người cô đơn này ở chung một phòng, sau đó còn vào phòng tắm. Tất nhiên vì omega đang mang thai, nên tôi dùng tay.〕
Bế omega vào phòng tắm, giúp anh ta vệ sinh. Anh ta ngoan ngoãn nằm im bên cạnh tôi, giống như một chú mèo ngoan ngoãn.
Sau khi vệ sinh xong, tôi bế anh ta lên giường, giúp anh ta sấy tóc. Tóc anh ta rất mềm, sợi tóc cũng mảnh, sờ vào rất thoải mái.
Xử lý xong cho anh ta, tôi vào phòng tắm, tôi quyết định ## cho mình một chút.
Nhìn omega trên giường, không biết có phải vì mang thai hay không, tôi thấy anh ta trở nên ngoan ngoãn hơn, bớt đi sự sắc sảo và nhạy bén của thời thơ ấu.
Hoặc có lẽ là do đã học trường đào tạo omega, tất cả các omega đã phân hóa đều đến đó, học cách trở thành một người bạn đời ngoan ngoãn, để phục vụ alpha tốt hơn. Tôi thực sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh ta ngoan ngoãn học bài ở trường.
Tôi thấy điều này thật TM vô lý, mẹ tôi thường nói với tôi rằng đối với bạn đời của mình, chúng ta nên tôn trọng nhiều hơn, đó là điều mà một alpha như tôi nên làm, còn cái gọi là chinh phục chỉ dành cho kẻ thù.
Gia đình tôi không phải là gia đình bình thường, bố mẹ tôi là cặp AA, vì cặp AA có khả năng có con gần như không đáng kể, nên sự xuất hiện của tôi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, môi trường tôi lớn lên cũng khác với những người khác, bố mẹ tôi rất bình đẳng.
Không một ai trong số họ từng học ở cái học viện omega tào lao đó, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự hòa thuận của họ.
Họ hỗ trợ lẫn nhau, kính trọng lẫn nhau, sống chết có nhau, không nịnh nọt hay cầu toàn, cũng không có chuyện nɠɵạı tình hay ŧıểυ tam.
Omega trên giường cau mày, có vẻ như ngủ không ngon. Vì vậy, tôi nằm vào chăn, quyết định giải phóng một chút pheromone để an ủi.
"Làm gì vậy?!" Tôi hét lên.
Bây giờ tôi đang bị omega khống chế, không phải, anh ta kéo quần áo của tôi làm gì!?
Phát hiện ra sự phản kháng của tôi, đôi mắt xanh của Tống Kỳ tối sầm lại như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
(Tôi thề rằng đây chỉ là cuộc đối thoại, chỉ có vậy thôi.)
Thành thật mà nói, sự thay đổi của Tống ŧıểυ thiếu gia thực sự khiến tôi ngạc nhiên, anh ta bị đoạt xá sao, đây có còn là Tống Kỳ kiêu ngạo ngang ngược trước đây không?
Biểu cảm hiện tại của tôi chắc chắn còn méo mó hơn cả việc nhìn thấy ma vào ban ngày, "Thật... Thật ra... Không cần thiết đâu." Tôi vô tình kéo lại quần áo.
Nếu tôi biết được hậu quả của việc mình nói ra câu đó là Tống ŧıểυ thiếu gia kiêu ngạo ngang ngược trước đây giờ lại cúi đầu rơi nước mắt, tôi chắc chắn sẽ không ngần ngại tự tát mình hai cái và nói với bản thân rằng "im đi!."
Không phải, anh ta khóc cái gì vậy, tôi thực sự không hiểu, thôi thì xin lỗi đi, xin lỗi chắc chắn không sai.
"Xin lỗi nhé, tôi không cố ý."