Giang Viện nhớ lại cảnh tượng Tống Kỳ đến tìm cô, nghe cô giúp việc vệ sinh nói lúc đó cả người cậu ấy đều co rúm ở cửa căn hộ, thấy có người đến liền điên cuồng hỏi "Giang Viện đâu?"
Thấy cậu ấy đáng thương quá, cô giúp việc vệ sinh liền giúp cậu ấy liên lạc với cô. Thật trớ trêu không ngờ có một ngày Tống ŧıểυ thiếu gia đường đường chính chính lại bị dùng hai chữ đáng thương để hình dung.
Cô giúp việc vệ sinh là do Giang Viện thuê đến dọn dẹp nhà định kỳ, cô sợ cô không có ở nhà thì chim sẽ bay vào ban công ỉa, không ngờ lại giúp được người kia——Tống ŧıểυ thiếu gia không có cách liên lạc với cô.
Lúc đó cô đang tham gia tiệc chào đón tân binh của quân đội, chương trình chào đón tân binh khiến cô buồn ngủ, ŧıểυ đội trưởng đột nhiên nói có người tìm cô.
Giang Viện nghĩ sẽ không có chuyện gì lớn nên trước mặt đồng đội đã nghe máy quang não, kết quả liền nhìn thấy Tống Kỳ thảm hề hề, cô sợ đến nỗi vội vàng cúp máy quang não. Tốc độ tay cô rất nhanh, đồng đội không nhìn rõ người bên kia là ai, nhưng có thể nhìn ra là một omega. Bên cạnh lập tức vang lên tiếng hò hét.
Sau đó Giang Viện liền nghe thấy Sonata kích động nói: "Đó là một omega đúng không, Giang Viện cậu thoát ế từ khi nào vậy? Thậm chí còn không nói với chị em tôi. Cây sắt nở hoa rồi."
Sonata chắc chắn không ngờ rằng cây sắt Giang Viện này không chỉ nở hoa, mà còn sắp kết trái rồi.
Giang Viện dùng tốc độ nhanh nhất trong đời chạy như bay về ký túc xá, vừa thở hổn hển vừa mở máy quang não, gọi điện thoại, thở hổn hển hỏi:
"Alo? Tống Kỳ, là cậu sao?"
"Cậu đang ở đâu?" Không biết vì sao Giang Viện luôn cảm thấy giọng nói của omega bên kia nghe có vẻ tủi thân lạ thường.
"Quân đội." Giang Viện nắm chặt hai tay đến đau nhức để bản thân cố gắng giữ bình tĩnh. Lúc đó cô thực sự rất sợ hãi, cô sợ nhìn thấy Tống Kỳ tái nhợt yếu ớt như vậy, lúc đó Giang thiếu tá luôn bình tĩnh tự chủ đã hoàn toàn hoảng loạn.
"Giang ŧıểυ thư, là tôi. Tôi dọn vệ sinh thì phát hiện ra vị tiên sinh này, cô có muốn về xem không." Giọng nói của cô giúp việc vệ sinh truyền đến. Giang Viện không để tâm nghe lời của cô giúp việc vệ sinh, bây giờ cô chỉ muốn lập tức nhìn thấy Tống ŧıểυ thiếu gia.
Sau đó, sau đó Giang thiếu tá đã hoảng hốt nhờ ti lệnh lão cha giúp đỡ, ti lệnh quân đội đích thân phái cô đi làm nhiệm vụ.
Sonata và những người khác đến tiễn cô đều rưng rưng nước mắt: "Nhiệm vụ do ti lệnh đích thân giao, biết đâu đi rồi sẽ chết không toàn thây. Nhớ rằng bất kể lúc nào mạng nhỏ vẫn là quan trọng nhất." Sonata lo lắng nhìn cô vỗ vai cô, có chút ý cảnh gió tiêu tiêu hề dễ làm nước sông lạnh, tráng sĩ một đi không trở lại, dù sao thì lúc đó Sonata thực sự đã hú lên một tiếng. Nhiều năm sau mỗi khi nghĩ đến chuyện này Giang Viện đều vừa buồn cười vừa bất lực.
Khi gặp Tống Kỳ, cậu ấy vẫn đang ở trong huyền quan, Giang Viện bế cậu ấy lên, Tống Kỳ cũng không nhàn rỗi mắt không ngừng liếc nhìn cô, cả người cậu ấy lạnh đến không giống ai, không ngừng chui vào lòng Giang Viện.