Còn những "Thuần nhân loại" không có đặc điểm thú hóa? Họ bị gọi là "Phế phẩm", mặc người chém giết, chỉ xứng đáng giãy giụa trong bùn lầy.
Hiện tại đã là năm Tây lịch 3124.
Tại một trại tập trung nô lệ phế phẩm, âm thầm xuất hiện một cô gái.
Cô gái đó chính là Quan Ảnh Sơ.
Cô liều mạng che giấu thân phận, xé rách bộ đồ bệnh nhân, bó chặt ngực, khoác lên mình bộ quần áo vải thô đen đúa bẩn thỉu, bôi đen mặt mũi lem luốc. Cô ngụy trang thành một tên nô lệ nam thấp kém, xấu xí nhất.
Cô sợ hãi tột độ, nếu có ai phát hiện cô là phụ nữ, kết cục sẽ tàn khốc hơn cái chết gấp vạn lần.
Trong ba tháng, dưới tiếng roi vọt và chửi mắng, cô dần quen thuộc quy tắc của thế giới này.
Con người được chia làm ba bảy loại:
Thượng đẳng nhất là Người nhân bản huyết mạch thuần chính, chiến đấu lực mạnh nhất.
Tiếp theo là Người nhân bản sở hữu gen thú hóa thông thường.
Thấp kém nhất, chính là những "Phế phẩm" như cô.
Tại căn cứ Loretz, cô cùng đám nô lệ nam ngày đêm lao dịch, như những chiếc bánh răng và ốc vít, hao mòn sức lực không chút tôn nghiêm.
Nhưng cô buộc phải bán mạng làm việc, chỉ vì mười người có thành tích kém nhất mỗi ngày sẽ bị áp giải đến hộp đêm, trở thành "tiết mục giải trí" tối hôm đó.
Lũ quyền quý tìm vui ở đó bằng những cách tàn khốc:
Có người bị đẩy vào lồng thú, chiến đấu với dị trùng hoặc mãnh thú do chủ nô nuôi dưỡng để người giàu đặt cược;
Có người bị ép tử chiến đến khi chỉ còn một người đứng vững;
Nhiều nô lệ hơn thì trở thành công cụ để những kẻ quyền quý biến thái mua vui.
Trong thời đại không có phụ nữ này, đàn ông đã sớm học được cách tìm vui từ lẫn nhau.
Những cảnh tượng đó, Quan Ảnh Sơ đều đã tận mắt chứng kiến. Cô từng thấy vài nô lệ bị chọn trúng, bị chơi đùa đến chết ngay tại chỗ, máu tươi và tiếng thảm thiết trở thành trò cười cho khán giả.
Điều khiến cô rùng mình nhất là những lời đùa cợt của đám đàn ông về "phụ nữ".
"Nếu trên đời thật sự còn phụ nữ, tao sẽ là thằng đầu tiên xích cô ta vào lồng sắt, để anh em thay phiên nhau làm cổ!"
"Hah! Bố mày chả tin có phụ nữ thật, nhưng nếu có thật, sớm muộn cũng bị bọn mình chơi đến nát bấy thôi nhỉ?"
"Ha ha ha, phụ nữ tính là cái gì? Cho dù có, cũng phải quỳ xuống cầu xin các ông đây!"
Tiếng cười thô tục vang vọng trong hầm mỏ, mang theo sự tham lam và thú tính khiến tim cô lạnh toát. Cô không dám tưởng tượng nếu thân phận mình bị bại lộ sẽ phải đối mặt với kết cục gì.
Cũng may, đám nô lệ này căn bản đến cơ hội nhìn thấy sách giáo khoa cổ cũng không có, nên mới không phát hiện ra "phụ nữ" - sinh vật quý hiếm như đã tuyệt chủng trong miệng bọn họ đang lẩn trốn ngay bên cạnh, lao lực như một con ong thợ, ngày ngày bán mạng đào mỏ.
Cô từng nghĩ đến cái chết, nghĩ đến chuyện kết thúc tất cả cho xong.