Sau buổi ngày hôm đó, cả Nguyên phủ chìm trong ngột ngạt, vì Nguyên gia chủ luôn lo lắng cho bản thân mình đã dính đến ma quỷ. Sợ rằng nếu không nhanh chóng, chính hắn sẽ là người tiếp theo.
Đêm hôm đó, trong lúc mọi người đang chuẩn bị nghỉ ngơi, một tiếng chuông phát ra từ căn phòng của Trạch Tu khiến các đệ tử nhanh chóng thay y phục, cầm bội kiếm đi ra ngoài.
Một tên đệ tử lo lắng nói: “Chúng ta thật sự phải chống đỡ cái thứ đó ư, tại sao các đệ tử nội môn lại lâu như vậy?”
Trạch Tu nghe tiếng than vãn của các đệ tử thì quát tháo: “Im lặng, đã khuya rồi còn ỉ ôi cái gì. Các ngươi muốn gọi ma quỷ đến đây đúng không?” Mặc dù lời nói hùng hồn như vậy nhưng Trạch Tu cũng đang rất sợ hãi ma quỷ, đám đệ tử ngoại môn bọn họ năng lực yếu kém, đã vậy còn là thứ ma quỷ mà bọn họ chưa bao giờ gặp, bây giờ nói bọn họ tạm thời ứng phó thì chẳng phải bảo bọn họ đi nộp mạng cho quỷ.
Trạch Tu cầm theo la bàn chỉ yêu, kim màu đen chỉ hướng nào là bọn họ đi theo hướng đó. Bọn họ được dẫn vào sâu trong núi, trời vừa tối, vừa âm u. Đám đệ tử sợ xanh mặt, nhanh chóng chạy theo Trạch Tu ở phía trước.
Lúc này một bóng đen lướt qua những hàng cây, lướt qua, lướt lại, bóng đen càng đến gần họ hơn. Đám đệ tử sợ hãi nín thở, sợ một lúc nữa sẽ bị bắt. Chúng hét lên rồi chạy tán loạn, kể cả tên Trạch Tu cũng vứt cái la bàn đi để chạy. Giản Triều Vân nhìn đám nhóc chạy đi, đi lại nhặt cái la bàn lên. Hướng của la bản vẫn không thay đổi, bóng đen kia không phải quỷ.
Giản Triều Vân tiếp tục đi về phía trước, mặc cho bóng đên càng gần, lúc này Giản Triều Vân mới lên tiếng: “Không phải giả thần giả quỷ, ta biết ngươi là con người. Nếu không khai rõ danh tính ta sẽ chém ngươi.” Giản Triều Vân dùng kiếm hướng về phía bóng đen kia đang đứng, mà bóng đen đó nghe vậy thì chạy đi thật nhanh.
Giản Triều Vân nghĩ hắn đã sợ nên chắc sẽ chạy xuống núi, nếu để phàm nhân bình thường dính vào sẽ rất rắc rối, chỉ mong kẻ kia thức thời mà xuống núi đúng theo những gì y mong muốn.
Theo hướng kim la bàn chỉ, nó dẫn Giản Triều Vân đến một hang động, hang động rất tối, dùng mắt thường sẽ không thể thấy được. Trong những đồ vật mà Trạch Tu làm rơi ra có một lá phù có thể thắp sáng, Giản Triều Vân cũng không quan ngại mà lấy ra dùng.
Hang động được thắp sáng, Giản Triều Vân đi sâu vào bên trong. Hang động ẩm ướt, đi vào sẽ thấy hơi ngạt thở khó chịu, điều này Giản Triều Vân đoán chắc là do âm khí của tà yêu làm ra.
Giản Triều Vân bước đến cuối, ở cuối hang là một vùng rộng rãi, ở giữa lại là một thứ gì đó không phải người. Cơ thể nó cao đồ sộ, trên thân mọc thêm những cái đầu của các nam nhân, miệng còn không ngừng kêu gào, hốc mắt chỉ còn một cái hố đen sâu hun hút.
Giản Triều Vân bịt miệng lùi lại phía sau, thứ đó vẫn chưa phát hiện ra y, vẫn đang chăm chú làm việc gì đó, những tiếng răng rắc vang lên kèm với tiếng hét thảm thiết khiến cả cơ thể Giản Triều Vân run lên từng hồi.
Tiếng đó rất quen thuộc, đó gần giống như tiếng của một tên đệ tử ngoại môn đi cùng với y. Cho đến khi tiếng răng rắc ấy dừng lại, thứ đó quay lại gắn cái đầu lên trên thân mình, tiếng hét thảm thiết ấy vẫn không ngừng, Giản Triều Vân bịt hai tai mình lại, sợ hãi lùi về phía sau.
Thứ đó quay người lại, trên khuôn mặt nó gắn vô số con mắt, còn có thêm vô cùng nhiều những cái lỗ trên mặt. Nó nhìn thấy những khuôn mặt kia đều chìm trong vẻ đau khổ thì cười khoái chí, nụ cười rùng rợn ấy vang khắp cái hang động. Mà ở đằng sau nó là cái xác không đầu của một đệ tử ngoại môn, đạo bào trắng của Linh Khê Tông đã nhuốm máu tanh.
Thứ đó như cảm nhận được gì đó, miệng cười toác đến tận mang tai, phi nhanh đến chỗ Giản Triều Vân. Giản Triều Vân thấy vậy quay đầu chạy nhanh ra khỏi động, vì âm khí mà cơ thể của y trở nên mệt mỏi, hơi thở nặng nhọc. Cho đến khi ra khỏi hang Giản Triều Vân mới đỡ hơn chút, Giản Triều Vân biết y đấu không lại nó, thứ đó chỉ có đệ tử nội môn mới có thể đối phó được.
Thứ đó chạy rất nhanh, miệng vừa cười vừa gào lên: “hahahhahahahhaha, nam nhân mau lại đây, ta sẽ đeo ngươi trên người, biến ngươi trở thành bộ dạng đẹp đẽ nhất, lại đây, mau quay lại đây.”
Giản Triều Vân chạy nhưng không kịp, tức tốc lấy bội kiếm chém một nhát vào người nó. Thứ đó đau đớn gào lên, những con mắt trên mặt đỏ ngầu: “Khuôn mặt của ta, khuôn mặt của ta...Nam nhân ngươi dám làm ta bị thương, ta phải giết chết ngươi, ta phải giết chết ngươi.”
Nó gào lên, giơ cái vuốt sắc nhọn định đâm vào Giản Triều Vân đang chạy đi.
Keng- tiếng va chạm đanh thép vang lên, một nam nhân mặc giáp xuất hiện. Giản Triều Vân không biết hắn là ai nhưng mà hắn là người đã cứu y một mạng, đã vậy còn rất đẹp trai.