Trong sơn động vang lên những tiếng máy móc, tiếng máy móc phát ra từ khối nhãn cầu nhỏ, lạnh lẽo như băng.
“Tiến hành sửa chữa cơ thể!”
“Cảnh báo, năng lượng không đủ!”
“Thỉnh lựa chọn năng lượng của thánh vật làm vật bù đắp. Vì kí chủ không thể lựa chọn, hệ thống xin phép lựa chọn thay.”
Sau khi hệ thống lựa chọn dùng thánh vật làm vật bù đắp, khối cầu sáng lên rồi dần xuất hiện những cơ quan mạch máu, cơ thịt. Từ một khối nhãn cầu dần hình thành lên một cơ thể con người hoàn chỉnh.
Cơ thể Giản Triều Vân đã tái tạo hoàn toàn, ánh mắt y trống rỗng như không phải người sống.
“Năng lượng khuyết thiếu ảnh hưởng đến quá trình hồi phục, một bên mắt của kí chủ đã mù. Xin hãy cẩn thận!”
Chờ một lúc Giản Triều Vân cũng không mở miệng, cũng không cử động. Một mực đứng im tại chỗ bất động khiến hệ thống phải đo lường lại một lần nữa.
“Thần hồn bị tàn phá nặng nề, tâm lí bị thương tổn do mở ra kí ức, kết quả hiển thị cho thấy kí chủ đang gặp vấn đề! Từ giờ hệ thống sẽ là người điều khiển cơ thể theo mong muốn của kí chủ.”
Lúc này cơ thể Giản Triều Vân mới nhúc nhích, y đi ra khỏi hang động. Bên ngoài là một rừng cây, Giản Triều Vân cứ đi lòng vòng như vậy, không có đích đến, không có mục đích.
Giản Triều Vân đi dọc theo bờ suối, trên đường toàn sỏi đá, y lại không mặc đồ khiến chân bị cứa cho chảy máu.
Phía xa là một đám người, không biết làm gì nhưng rất ồn ào. Giản Triều Vân đi lại gần, là một đám tu sĩ gì đó đang đánh một tên nhóc.
Người tên nhóc lấm lem bùn đất, trông rất bẩn, trên mặt còn có mấy vết bầm tím.
“Ngươi thử nói lại lần nữa xem!” Tên tu sĩ trẻ hét lớn, tay giơ nắm đấm lên ý định đấm một cú nữa xuống mặt kẻ mà hắn đang nắm cổ áo.
“Ta nói các người chỉ được cái danh hão đó. Cũng chỉ là một môn phái nhỏ bé, tưởng mình nằm trong cửu phái hay sao!”
“Mẹ nó!” Tên tu sĩ kia tức giận, đấm một cái thật mạnh vào mặt tên nhóc, những kẻ khác thì ghì hắn xuống cho tên kia đánh.
Đột nhiên một bóng người xuất hiện, nhìn ra phía sau Giản Triều Vân tóc dài trùm mặt, vô cảm nhìn họ.
Lũ tu sĩ kia sợ hãi giật lùi lại phía sau, thấy Giản Triều Vân không động đậy, chúng nó rón rén lại gần.
Y một mực không thèm nhúc nhích, bọn chúng tức giận đạp Giản Triều Vân ngã nhoài xuống đất.
“Tên điên, ngươi doạ cái rắm!”
Ánh mắt Giản Triều Vân đảo qua, thấy họ có kiếm, Giản Triều Vân đứng dậy. Một loạt động tác trôi chảy đánh chúng kêu cha gọi mẹ.
Đã vậy kẻ đạp y ngã còn bị y lột sạch đồ, lấy luôn cả thanh kiếm. Giản Triều Vân mặc đồ vào, cầm kiếm đi tiếp.
Đứa nhóc bị đè xuống đánh vừa nãy lén lút đi theo Giản Triều Vân, y phát hiện liền dừng lại nhìn về phía đứa nhóc kia.
Thấy Giản Triều Vân phát hiện, nó trốn lui trốn lủi, Giản Triều Vân mặc kệ nó đi tiếp. Nó vẫn cứ theo sau Giản Triều Vân, đến khi choạng vạng tối, đứa nhỏ không chịu nổi nữa, nó chắn trước mặt Giản Triều Vân.
“Rốt cuộc ngươi đi đâu vậy chứ!”
Như lấy hết dũng khí để nói lời vừa nãy, khi Giản Triều Vân chú ý đến nó, nó sợ sệt lùi lại.
Giản Triều Vân không trả lời, đứa nhóc cũng không nói, Giản Triều Vân lại đi tiếp về phía trước.
“Ngươi đi về đó làm gì? Phía đó chẳng có gì cả, đó là doanh trại của mấy tên cướp của giết người!”
Dường như Giản Triều Vân cũng chẳng để tâm đến lời cảnh báo của đứa nhỏ, y xoay người chuẩn bị đi thì bị đứa nhỏ ấy kéo lại.
“Ngươi bị ngốc sao!”
Biểu cảm của Giản Triều Vân hiện tại rất lạnh lẽo, triệt để doạ sợ đứa nhỏ đó.
“Ngươi…ngươi bị thương rồi, về chỗ ta, ta chữa trị cho.”