Cố Diễm thấy họ ăn uống từ tốn, hắn bĩu môi khiển trách: “Chỗ này ăn không ngon sao? Các ngươi ăn ít vậy, không sợ quay lại tông môn sẽ không đồ ăn à.”
Bọn họ nào có sợ hãi, Giản Triều Vân nấu ăn được, còn Tiết Minh thì biết ăn của y. Đối với hai người bọn họ thì mấy lời của hắn không có tí đả kích, vẫn từ từ ăn.
Nhìn cách ăn hổ lốn của Cố Diễm, Tiết Minh chê ra mặt: “Mấy tháng này ngươi bị bỏ đói à, ăn như chết đói vậy?”
Cố Diễm còn không tức giận, đồng ý với lời hắn, “Ta đúng là bị bỏ đói trong phòng, cả tháng nay ta nín nhịn đủ điều chỉ vì ngày hôm nay thôi. Nếu ngươi không ăn thì để ta ăn hết cho, dù sao một bàn đồ ăn ngươi cũng không thiếu.”
Tuy lời hắn nói là đúng, nhưng cách nói gợi đòn của hắn làm cho Tiết Minh tức giận. Mắt như toé ra ánh lửa, nhìn thẳng vào Cố Diễm.
Hai người đấu trí, không dám đánh nhau bên ngoài, sợ làm hỏng quán không có tiền đền. Giản Triều Vân bên này chỉ để ý đến bên ngoài đường phố náo nhiệt.
Dường như ở đây đang tổ chức một lễ hội gì đó, người dân náo nức, họ vui vẻ cười đùa, trên những đường phố náo nhiệt, đứa trẻ cầm trên tay những chiếc đèn lồng có hình dạng thú như những chú cá có chiếc đuôi xinh đẹp, một con thỏ trắng tinh... nó cầm trên tay chiếc đèn lồng mới mua, đưa lên vung vẩy trong không khí, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ lên, mỉm cười thật tươi.
Giản Triều Vân chăm chú nhìn đứa bé ấy, khóe miệng cũng bất giác cười lên. Một tiếng đàn vang lên, tiếng nhạc trầm bổng hòa với không khí náo nhiệt của lễ hội tạo nên một bản hòa ca lãng mạn. Bất giác Giản Triều Vân đã đắm chìm vào nó, trên đường người dân dạt ra thành hai phía, chỉ chừa lại một lối ở giữa.
Một đoàn diễu hành đi vào lỗi ở giữa, những nam nhân vạm vỡ vác trên vai một tấm ván lớn, phía trên đó là một nữ nhân xinh đẹp nhảy múa, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng như cánh bướm chạm nhẹ lên tấm ván. Nàng nâng chén rượu lên trời, hướng lên ánh trăng tròn đang rũ những giọt tinh túy xuống dưới chén rượu của nàng. Nữ nhân cúi đầu, thành kính cảm ơn rồi đem chén rượu uống hết.
Tuy không biết ý nghĩa của việc nữ nhân vừa rồi làm là gì nhưng y biết đó là một nghi lễ cực kì trang trọng. Giản Triều Vân tò mò, không biết lễ hội này có ý nghĩa gì. Y quay sang Tiết Minh đang ăn, hỏi y: “Sư huynh, ngươi có biết đây là lễ hội gi không?”
Tiết Minh không ngờ là Giản Triều Vân không biết, vẻ mặt khó tin nhìn y: “Ngươi không biết? Ngươi không phải người ở đây sao? Không đúng, nếu như ở Linh Khê Tông ít nhất cũng phải nghe qua chứ.”
Nghĩ lại, Tiết Minh cảm thấy y không biết cũng có khả năng, Giản Triều Vân có thể không phải người ở đây, y còn là đứa trẻ ngoan, sẽ không thể nào làm ra chuyện trốn xuống núi để chơi lễ hội bao giờ.
Tiết Minh giảng giải cho y về lễ hội này, đây là lễ thờ Thần Phù, vị thần của thời gian. Thần Phù đã từng đặt chân đến nơi này, ban phước lành cho người dân ở đây giúp họ xua đuổi những yêu ma tà vật, cho nên hàng năm người dân ở đây sẽ tổ chức tiệc để cảm ơn sự giúp đỡ của Thần Phù.
“Hoá ra là vậy, cảm ơn sư huynh.”
Ăn xong một lúc, họ ra khỏi quán, hoà mình vào dòng người cùng tận hưởng không khí lễ hội. Đoàn kiệu rước nữ tế vào điện thờ, họ trải những cánh sen lên trên bậc thang. Khi nữ tế bước xuống sẽ bước lên những cánh hoa ấy. Từng bước từng bước, chậm rãi tiến vào điện, khi đến bục thờ, nàng quỳ xuống khấn đầu ba cái.
Tay vừa định chạm vào thánh vật, một hắc y nhân bay đến, mưu đồ muốn giết nữ tế.
Nhưng khi vừa ngay sát nữ tế đã bị đánh bật lại, nữ nhân cầm trượng vung một đường trúng ngực hắn.