“Lâm... Lâm Phong Trí?” Kiều Na kinh ngạc, mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn người đàn ông trước mặt. Ở trong giới ba bốn năm vô danh này, cô cũng đã nghe nói đến những người đại diện và trợ lý lợi hại. Đặc biệt là Lâm Phong Trí này, nghe nói anh ta xem kịch bản và nhận phim rất tốt.
Kiều Na thực sự không ngờ Thôi Tri Thụy sẽ giao Lâm Phong Trí cho cô.
Lâm Phong Trí nâng cằm, liếc nhìn khu vực tam giác đang che kín của cô, giống như đánh giá, nói: “qυầи ɭóŧ khá dễ thương.”
Kiều Na lấy đôi tay nhỏ bé che phần dưới của mình, khuôn mặt xinh đẹp đầy màu sắc, sau đó chạy vào phòng.
Vài phút sau.
Lâm Phong Trí và Kiều Na ngồi ở phòng khách. Trang phục ở nhà của Kiều Na rất đơn giản, chỉ có áo phông và quần đùi, trang phục càng đơn giản càng thấy được dáng người duyên dáng.
Sau khi Lâm Phong Trí nhận được thông báo của Thôi Tri Thụy, anh ta cảm thấy Thôi Tri Thụy chắc chắn bị điên rồi, nên mới yêu cầu anh ta giúp một nữ nghệ sĩ tuyến mười tám*, nhưng bây giờ chỉ cần nhìn vào thân thể này, anh ta dường như có thể khiến cô nổi tiếng.
*Tuyến 18 = vô danh
Lâm Phong Trí lấy kịch bản bộ phim mới từ trong túi xách ra, đưa cho Kiều Na, vào thẳng vấn đề: “Đây là một phần của buổi thử vai, cô hãy dành thời gian nghiên cứu kỹ, có mấy trăm người muốn thử sức với phim của đạo diễn Phùng, nhưng cô cũng đừng quá lo lắng, chỉ có một vài tên tuổi lớn thôi. Một giờ chiều mai tôi sẽ đón cô ở dưới lầu.”
Kiều Na nhận lấy kịch bản từ Lâm Phong Trí, nhìn xuống một chút, rồi gật đầu nói được.
Hai người im lặng một lúc. Lâm Phong Trí vốn tưởng rằng Kiều Na sẽ hỏi thêm nhiều thứ, dù sao trước đó anh ta cũng từng phụ trách nữ diễn viên, bọn họ đều hỏi huyên thuyên, khó tìm được người yên tĩnh như Kiều Na.
“Cô không có thắc mắc gì sao?”
Kiều Na giật mình ngẩn người, nhìn anh ta như thể muốn nói cô phải thắc mắc gì đây.
Lâm Phong Trí: “...”
Một lúc sau, Lâm Phong Trí đứng dậy nói: “Vậy tôi về trước, có việc thì gọi cho tôi.” Anh ta đặt tấm danh thiếp lên bàn trà. Kiều Na không ngẩng đầu, đã lật trang đầu tiên của kịch bản. Lâm Phong Trí cảm thấy Kiều Na có chút thú vị, đột nhiên hỏi: “Cô biết khóc không?”
Lúc này Kiều Na mới ngẩng mặt khỏi kịch bản: “...Hả?”
Lâm Phong Trí nói: “À, ý tôi là cảnh khóc. Đạo diễn Phùng rất kén chọn, thích nữ chính xinh đẹp khóc trong các cảnh quay.”
Kiều Na: “...”
Lâm Phong Trí giải quyết việc chung, nói: “Nhìn vẻ mặt của cô đã biết là cô không biết làm, tôi đành phải ra tay, sáng mai dẫn cô đi tập.”
Kiều Na, với tư cách là một nữ diễn viên tuyến mười tám, tất nhiên biết rằng có diễn viên đóng thế, ví dụ như một số nữ minh tinh có da mỏng thịt mềm, không thể thực hiện những động tác khó như treo dây, như lội nước giữa mùa đông, v.v… Tất cả đều phải có diễn viên đóng thế, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe nói đến việc giường thế*.