Thạc Chân cầm tấm danh thiếp của người phụ nữ rời đi, trước sau đều cẩn thận đảm bảo không bị Viễn Chân theo dõi.
Cô về nhà cũ, bên trong cũ nát hoang sơ bám đầy bụi bẩn do nhiều năm không ai quét dọn, ngay cả điện cũng bị cắt. Tìm quần áo cũ trong tủ lau sơ sàn trong phòng khách, Thạc Chân gom quần áo sạch trải ra sàn, nằm lên ngủ tạm một đêm.
Còn bên đây, Viễn Chân đứng ngồi không yên, ruột gan sôi trào, hít thở cũng không thông. Lần này Thạc Chân không đơn giản là giận dỗi nữa, thái độ cô như đã bị anh làm cho tuyệt vọng, nếu nghĩ quẩn có lẽ cô cũng dám làm.
Cứ tưởng phải sống trong cảnh chết đói trong thời gian dài đợi tin, sáng hôm sau Thạc Chân thuê điện thoại ngoài tạp hóa gọi điện cho tú bà, bà ta thật sự đã tìm được người đáp ứng, hẹn bốn giờ chiều gặp.
Thạc Chân lững thững đi về nhà, điều kiện của vị khách hàng kia khiến cô nghĩ đến đã buồn nôn. Tú bà nói, ông ta đã ngoài sáu mươi nhưng tinh lực vẫn rất dồi dào, ngoại hình cũng rất được, chỉ là nhu cầu quá cao, “gà” dưới tay bà ta qua lão một lần không dám quay lại nữa.
Trong đầu Thạc Chân vẫn còn văng vẳng lời tú bà khi nói về yêu cầu của lão già kia. Thứ nhất, lão chỉ chơi trần, khả năng lây bệnh chắc chắn dính. Thứ hai, chỉ khi lão ta muốn dừng mới được dừng, còn không xem như một xu cũng chẳng trả.
Chỉ nghe bấy nhiêu thôi, Thạc Chân cũng biết hắn ta là lão già biếи ŧɦái hay xuất hiện trên báo chí hoặc phim truyền hình. Nhưng cơn giận Viễn Chân đã sớm làm Thạc Chân mờ lý trí, đối với cô lúc này có tiền là được.
Buổi chiều, tú bà đi xe hơi sang đón Thạc Chân, đưa cô đi sắm quần áo mới, lúc đi ăn còn luôn miệng dặn dò đủ thứ chuyện, còn giục cô ăn như thể đây là lần suиɠ sướиɠ hưởng thụ thảnh thơi cuối cùng của cuộc đời cô.
Qua bảy giờ một chút, tú bà đưa Thạc Chân đến khách sạn năm sao xa hoa, còn được lão khách kia bao sẵn phòng thượng hạng. Vào phòng, tú bà lại đẩy Thạc Chân đi tắm rửa sạch sẽ, mặc bộ váy hở trên ngắn dưới đợi sẵn.
Trước khi rời đi, tú bà bỗng cầm một sợi dây da trong túi ra, ngại ngùng nhìn Thạc Chân giải thích: “Em cũng biết, trẻ không chơi, già đổ đốn.”
Thạc Chân hiểu ý, ngồi yên để tú bà trói hai tay lại sau lưng. Trói xong bà ta lại lấy ra một mảnh vải lụa dài mịn màu đen, lại cười ái ngại nói: “Chúng ta đều vì tiền, ráng chịu một chút, nghĩ đến sáng mai cầm được tiền trên tay là có động lực kiên trì ngay thôi.”
Một lúc sau tú bà rời khỏi, trong phòng chỉ còn một mình Thạc Chân, hai tay bị trói, mắt lại bị che, tim trong lồng ngực cô đánh trống liên hồi.
Thạc Chân ngồi ở cuối mép giường đợi rất lâu, cảm giác đã qua đến nửa đêm. Cứ nghĩ ông ta sẽ không đến, tiếng cửa lại bật mở khiến Thạc Chân giật bắn mình.
Trong không gian yên tĩnh, Thạc Chân nghe thấy tiếng bước chân hơi loạng choạng của ông ta. Khi ông ta đến gần, mùi thuốc xì gà pha lẫn rượu tây, còn có cả nhân sâm khiến mùi hương trên người ông ta vô cùng khó ngửi.
Thạc Chân không điều khiển được biểu cảm nhăn nhó quay mặt đi, cố gắng nín thở nhiều nhất có thể. Trong thâm tâm Thạc Chân lúc này lại nhớ về Viễn Chân, cùng là đàn ông, nhưng trên người anh luôn tỏa ra mùi hương nam tính quyến rũ, không như những lão già có tiền ăn chơi không biết điểm dừng này.
Một bên vai Thạc Chân bỗng bị đẩy mạnh khiến cô ngã xuống giường, bàn tay nóng hổi từ đâu lại bóp lấy đùi cô, bàn tay kia bỗng bóp cằm cô như đang xem xét, chậm rãi trượt xuống cổ, vuốt dọc xuống ngực cô.
Tít tắc chiếc váy che chắn bị xé rách ra khỏi người, đôi tay kia không ngừng sờ soạng thân thể kia như một tên biếи ŧɦái thực thụ. Toàn thân Thạc Chân run rẩy trong sợ hãi, không còn đủ mạnh mẽ để phản kháng, và chính cô cũng liên tục nghĩ đến tiền mà cắn chặt răng cam chịu.
Nước mắt Thạc Chân túa ra từng dòng, động tác của lão ta động nhiên ngừng lại, còn tháo cả dây trói tay cho cô.
Mùi hương khó chịu dần tản ra, nửa phút sau tiếng mở cửa lại vang lên, không gian lần nữa chìm trong yên lặng.
Thạc Chân lấy hết can đảm kéo khăn che mắt xuống, bên trong căn phòng rộng lớn chỉ còn một mình cô. Trên đệm bên cạnh lại là một thẻ ngân hàng, Thạc Chân chợt nhớ đến lời tú bà nhắc ông ta chỉ thích con gái chủ động, nhưng xem ra ông ta cũng rất hào phóng khi chưa làm được gì cũng chi tiền.
May mắn không có cơ hội lần thứ hai, Thạc Chân vội vàng xuống giường, lấy quần áo mới chuẩn bị sẵn mặc vào, vội vã mang thẻ rời khỏi đây.
Ra khỏi khách sạn, Thạc Chân đón taxi đến chung cư Viễn Chân, cảm xúc trong lòng sớm đã loạn lên, nhưng giờ đây cô càng có lý do để cắt đứt với anh, bởi thân thể cô đã bị người đàn ông khác chạm vào.
Đến nơi, Thạc Chân lên tầng lầu căn hộ Viễn Chân, không tự mở cửa mà nhấn chuông. Tầm một phút sau, Viễn Chân ra mở cửa, anh mặc đồ ngủ, mặt mày bơ phờ mới qua một ngày một đêm đã trở nên hốc hác như kẻ mất hồn.
Thạc Chân đưa thẻ cho Viễn Chân, dứt khoát nói: “Trong đây là năm mươi ngàn đô, tôi trả ơn tình cho chú, nếu không đủ, chú cứ ra con số cụ thể, tôi nhất định trả không thiếu một xu.”
“Tiền ở đâu?” Viễn Chân lạnh lùng hỏi.
“Bán thân.” Thạc Chân thẳng thừng đáp, nói xong liền quay lưng đi không cần xem phản ứng của Viễn Chân.
Thạc Chân ấn nút mở cửa thang máy, cánh cửa mở ra, cô vừa nhấc chân thì sau lưng truyền đến giọng Viễn Chân.
“Bé con, em nghĩ ngoài xã hội có nhiều người tốt với em như vậy sao?”
Thạc Chân khó hiểu xoay đầu nhìn Viễn Chân, nét mặt anh trầm xuống, ánh mắt sâu hút khó dò ý.
“Tài sản của anh rồi cũng để lại cho em, số tiền này có ý nghĩa gì?” Viễn Chân giơ tấm thẻ về phía Thạc Chân, từ từ nói: “Em ghét anh như vậy, không cần phải hy sinh mình, anh tự tử chết, tài sản đến lại cho em, người em ghét cũng không còn thấy mặt, thế nào? Em thấy đề nghị này của anh có hợp lý không?”
Ấn đường Thạc Chân bất giác cau lại, trấn áp hoang mang xuống đáy lòng, vờ thờ ơ nói: “Chú thích thì cứ chết, đừng lôi tôi vào.”
Thạc Chân bước vào thang máy trong trạng thái thấp thỏm. Khi cánh cửa dần đóng lại, Viễn Chân vẫn không ngừng nhìn về hướng cô.