Nhưng vụ hôn sự này nhất định phải từ thôi, giống như Tiểu Tứ nói, ngừng tổn thất kịp thời.
“Nhất Mẫn, sao em có thể nói như vậy được?” Vẻ mặt của Trịnh Chí Minh như bị tổn thương: “Chúng ta đã đính hôn hơn một năm rồi, anh đối với em thế nào mà em còn không rõ hay sao?”
Cố Tư Tinh đã buồn nôn đến sắp ói ra luôn rồi, nếu như anh ta đi diễn phim Quỳnh Dao thì phỏng chừng còn có thể ra nhiều biểu cảm hơn.
Cố Nhất Mẫn chưa từng xem phim Quỳnh Dao nhưng nghe được mấy lời này của anh ta cũng nổi hết da gà da vịt lên.
“Nhà thông gia, có lời gì thì chúng ta vào trong nhà rồi hãy nói.” Trịnh Nhị Trụ thấy xung quanh đã có người nhìn về phía bên này rồi, đành vừa cười vừa nói với Cố Kiến Quốc.
Ông ta không ngờ chỉ bất cẩn một cái mà người đàn bà vô dụng của nhà mình lại gây ra một chuyện lớn như vậy, hơn nữa, thằng con trai nghiệp chướng của nhà ông ta lại đòi sống đòi chết không chịu từ hôn, khăng khăng muốn bọn họ qua đây xin lỗi.
Bản mặt già này đã sắp mất sạch thể diện rồi.
Cố Kiến Quốc không muốn để người khác xem trò cười nên sải bước đi vào trong phòng khách, Cố Tư Tinh, Cố Tam Tĩnh và Cố Nhị Mẫn vội vàng đi vào phòng bọn họ. Phòng của bọn họ nằm sát ngay với phòng khách, lát nữa bọn họ nói gì thì cả ba người đều có thể nghe được rõ ràng.
“Ông thông gia, bà nhà tôi không hiểu chuyện, nếu như bà ấy có nói ra lời gì không dễ nghe thì mong anh chị đừng để bụng, cũng đừng so đo với bà ấy.”
Trịnh Nhị Trụ vì có một người anh cả làm việc ở đồn công an huyện nên cảm thấy nhà mình khác hẳn với các gia đình khác, thường xuyên nghe phát thanh, nói chuyện cũng tự cho rằng mình rất có văn hóa.
Cố Kiến Quốc làm việc không thích dây dưa dài dòng cho nên không muốn nói nhiều với ông ta mà trực tiếp bảo: “Chuyện đã xảy ra rồi và cũng đã trở mặt rồi, Nhất Mẫn nhà chúng tôi không thể gả đến nhà anh chị được nữa. Ngày mai, tôi sẽ trả lại mấy thứ mà anh chị đã tặng ngày trước về cho anh chị.”
Tiền có thể dễ dàng trả lại cho bọn họ nhưng quần áo thì Nhất Mẫn đã mặc rồi, thịt cũng đã ăn từ lâu rồi, ngày mai ông sẽ lên thị trấn mua bù về hai thứ này.
Trịnh Nhị Trụ không ngờ Cố Kiến Quốc còn kiểu cách như vậy, điều kiện của nhà họ Trịnh bọn họ tốt như thế, nếu không phải con trai thích Cố Nhất Mẫn thì hai nhà bọn họ cũng không có khả năng thành thông gia đâu.
Ông ta qua đây xin lỗi đã là nể mặt bọn họ lắm rồi, nếu như Cố Kiến Quốc này còn không biết tốt xấu vậy vụ hôn sự này thật sự nên bỏ đi.
Ông ta muốn trở mặt luôn nhưng con trai lại không chịu, chỉ thấy Trịnh Chí Minh đứng dậy cúi người trước Cố Kiến Quốc: “Chú Cố, cháu dẫn mẹ cháu tới xin lỗi chú thím và mọi người, cháu đảm bảo sau này tuyệt đối sẽ đối xử tốt với Nhất Mẫn.”
Trịnh Nhị Trụ và Triệu Phụng Lan đều cảm thấy mất mặt sắp chết mất thôi, đặc biệt là Triệu Phụng Lan, lại sắp hít thở không thông nữa rồi.
Bà ta rất nóng tính, tính cách cũng không tốt gì, chỉ cần một việc nhỏ xíu thôi cũng có khiến bà ta tức tối suốt một thời gian dài, càng đừng nói đến là chuyện lớn như vậy.
Bây giờ con trai của bà ta đang ném mặt mũi của bà ta xuống đất mà giẫm, nếu như thật sự lấy được Cố Nhất Mẫn về vậy sau này cuộc sống của bà ta làm sao mà trôi qua tiếp được đây?
Còn có thể ra vẻ mẹ chồng được nữa không?
“Anh Kiến Quốc, anh xem đứa trẻ cũng đã xin lỗi rồi, chuyện này cho qua được không?” Giọng điệu của Trịnh Nhị Trụ làm như thể người nhà họ Cố đang cố tình gây sự vậy, cảm giác bọn họ làm đến mức này đã là nể mặt nhà họ Cố lắm rồi.
Nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới chính là Cố Kiến Quốc vẫn kiên trì từ hôn như cũ, chỉ nghe ông nói: “Cậu là người làm công ăn lương, lại là nhân viên chính thức ở trạm lương, Nhất Mẫn nhà chúng tôi chỉ là con cái trong một gia đình nông dân bình thường, không xứng với cậu, hôn sự này cứ hủy bỏ đi.”