Cố Nhất Mẫn có dáng người dong dỏng cao, khung xương nhỏ, trông rất mảnh khảnh nhưng mông thật sự không to.
Sau đó bà ta lại nhìn sang Vương Nguyệt Cúc, cũng gầy như cái dây, đẻ bốn đứa con rồi mà eo vẫn không to ra bao nhiêu. Triệu Phụng Lan bĩu môi trong lòng, lớn lên có đẹp đến đâu cũng vô dụng cả thôi, không biết đẻ con trai chính là cái bệnh lớn nhất.
Càng nghĩ bà ta lại càng bất mãn về Cố Nhất Mẫn hơn, nói chuyện cũng bắt đầu không còn dễ nghe nữa, hơn nữa, bộ dáng còn rất vênh váo ngang ngược.
“Ngày nào Chí Minh nhà tôi cũng đi làm ở trạm lương trên thị trấn, công việc trong nhà tôi với cha nó đều không làm được, hay là kêu Nhất Mẫn tới nhà chúng tôi giúp mấy hôm đi.”
Vương Nguyệt Cúc vừa nghe được lời này, sắc mặt đã bắt đầu khó coi, đều là con rể chưa vào cửa làm việc ở nhà mẹ vợ chứ nào có đứa con dâu nào chưa cưới vào nhà lại đến nhà mẹ chồng làm việc chứ?
Đây là muốn coi con của bà thành sức lao động mà sai khiến sao.
Nhất Mẫn và Nhị Tuệ nhà bà tuy rằng lúc ngày mùa cũng ra đồng làm việc nhưng bà với Cố Kiến Quốc chưa bao giờ từng bắt bọn họ làm việc nặng nhọc bao giờ.
“Mấy hôm nay trong nhà đang bận ngày mùa, tuy rằng Nhất Mẫn không lo được việc nặng nhưng có thể làm trợ thủ giúp tôi với cha nó, thật sự không có thời gian qua bên đó.” Vương Nguyệt Cúc từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì.
“Như vậy à.” Triệu Phụng Lan nhìn về phía Nhất Mẫn: “Nhất Mẫn này, hôm qua Chí Minh còn nhắc về cháu đấy, đến nhà thím chơi mấy hôm có được không?”
Cố Nhất Mẫn đã nghe được những lời vừa rồi mà Triệu Phụng Lan nói, bà ta giở giọng quái đản muốn coi thường ai đây?
Hôn sự với Trịnh Chí Minh là nhà họ Trịnh bọn họ tìm người mai mối tới cầu hôn chứ không phải cô ấy bám víu vào, đòi gả cho nhà họ Trịnh nhé!
“Thím, nhà cháu cũng có rất nhiều việc vẫn chưa làm xong, không thể tới nhà thím được ạ.” Trên mặt Cố Nhất Mẫn mang nụ cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.
Tính cách của cô ấy với Vương Nguyệt Cúc giống nhau, thoạt nhìn tính cách có vẻ tốt nhưng thật ra lại rất bướng bỉnh.
Triệu Phụng Lan vừa cười lạnh vừa đứng dậy: “Vậy cũng được thôi, cô là quý nhân dát vàng, tôi không mời được, Chí Minh nhà chúng tôi có công việc, là người làm công ăn lương, nó không làm việc còn được chứ con vợ mà nó lấy về cũng không thể không làm việc được đâu.”
“Vậy thì các bà lấy một cô vợ biết làm việc về đi, chứ tôi chịu.” Cố Nhất Mẫn cũng bắt đầu nổi nóng rồi.
Hôm nay Triệu Phụng Lan tới đây là muốn quấy phá vụ hôn sự này, nhưng bà ta không ngờ Vương Nguyệt Cúc và Cố Nhất Mẫn lại mạnh mẽ như thế, lại còn kêu bà ta đi tìm một đứa con dâu khác nữa chứ.
Câu này bà ta có thể nói nhưng người nhà họ Cố dựa vào cái gì mà nói?
Cố Nhất Mẫn không có công việc cũng không phải người làm công ăn lương, dựa vào cái gì mà cô ấy dám thốt ra loại lời này chứ?
Triệu Phụng Lan vì có con trai là người làm công ăn lương, lại có một người anh trai làm việc ở đồn công an trên huyện, bà ta vẫn luôn cảm thấy bản thân mình cao hơn người khác một bậc. Bình thường, người trong thôn đều sẽ tâng bốc bà ta. Mấy năm nay cũng hiếm có người nào nói chuyện với bà ta như vậy, huống chi là đứa con dâu tương lai mà bà ta vốn đã coi thường?
Bà ta chỉ cảm thấy có một cục tức nghẹn ở cổ họng khiến hít thở cũng trở nên khó khăn hơn, bà ta hít vào thật sâu mấy hơi liền: “Được được được, đây là cô tự mình nói đấy nhé, từ hôn.”
Tuy rằng trong lòng Cố Nhất Mẫn rất khó chịu nhưng vẫn nói chuyện vô cùng có khí phách: “Từ hôn.”
Triệu Phụng Lan thấy cô ấy quả quyết như vậy cũng tức đến mức suýt chút nữa thì bất tỉnh nhân sự.
Bà ta chỉ vào Cố Kiến Quốc và Vương Nguyệt Cúc mà nói: “Chuyện lớn như vậy một đứa trẻ con nói không tính, hai người nói đi, tôi nói cho anh chị biết nhé, Chí Minh nhà chúng tôi là nhân viên chính thức của trạm lương, là người làm công ăn lương, từ hôn rồi anh chị sẽ không tìm được một người nào tốt như vậy đâu.”