Tóc đuôi ngựa đã sắp tuột hết rồi, lọn tóc hai bên gò má cũng rối tung, nhưng trông rất đáng yêu.
Cố Tư Tinh lườm anh một cái, thật đúng là không biết thức thời, vừa rồi còn định giúp anh đánh nhau đấy nhé.
Hàn Chính Bình thấy cô sắp xù lông nhím mới vừa cười, vừa gỡ kiểu tóc đuôi ngựa của cô xuống, chỉ hai ba cái đã buộc lại một cái mới cho cô, sau khi làm xong còn tự ngắm tác phẩm của mình, cảm thấy tuy rằng hơi lệch nhưng tổng thể trông cũng không tồi đấy chứ.
“Coi như anh xin lỗi em đi.”
Cố Tư Tinh vuốt mái tóc của mình, cảm thấy cũng được.
Cô đi theo anh đến đầu ngõ nhỏ, trông thấy chiếc xe đạp 28 Đại Cống kia, Hàn Chính Bình hỏi: “Sao em lại đạp xe qua đây?”
Cố Tư Tinh: “…” Có thể không hỏi câu này được không?
Hàn Chính Bình nhìn bộ dáng sống chẳng còn gì luyến tiếc đó của cô mà lại xoa đầu cô một cái, trước đây sao không phát hiện ra Tiểu Tứ đáng yêu như vậy chứ?
“Đi nào, anh đưa em về nhà.”
“Anh không đi học sao?” Cố Tư Tinh hỏi.
“Xin nghỉ rồi.” Hàn Chính Bình nhấc chân ngồi lên xe đạp, một chân chống đất, lại nghiêng người để cô ngồi lên đằng trước.
Cố Tư Tinh lại chọn ngồi ở yên sau, ngồi ở đằng trước đau mông bỏ xừ.
Sau khi leo lên yên sau ngồi vững lại nghe Hàn Chính Bình nhắc nhở: “Chân của em đừng thò vào bánh xe nhé.”
Cố Tư Tinh vâng một tiếng rồi lại thở dài trong lòng, cô không thể vào thị trấn theo dõi Trịnh Chí Minh vậy phải làm thế nào mới có thể bắt được nhược điểm của anh ta đây?
Qua một khoảng thời gian nữa, chắc hẳn nhà họ Trịnh Chí Minh sẽ tới nhà cô bàn bạc thời gian làm lễ cưới mất.
Cô nhất định phải tìm ra được bằng chứng anh ta và quả phụ trẻ gian díu với nhau trong khoảng thời gian nhanh nhất mới được.
“Anh Chính Bình, chuyện hôm nay anh đánh nhau, em sẽ không nói cho cha mẹ anh biết.” Cố Tư Tinh ngẩng đầu nhìn Hàn Chính Bình ở trước mặt, từ góc độ này có thể nhìn thấy sườn mặc của anh, trong lòng cô chậc một tiếng, trắng thật đó.
Nói ra thì chú thím nhà họ Hàn không hề trắng, Nhị Bàn cũng không trắng mà sao anh lại trắng như thế? Trắng không bắt nắng luôn ấy.
Hàn Chính Bình cảm thấy mấy hôm nay, Tiểu Tứ của nhà họ Cố có hơi khác, trước đây cũng rất tinh quái nhưng sẽ không giống như bây giờ, nói thế nào nhỉ, có hơi giống đại nhân nhỏ rồi.
“Có chuyện gì thì em cứ nói thẳng đi.” Cũng không biết con nhóc này lại mưu tính trò quỷ gì nữa đây.
Cố Tư Tinh: …
Thiếu niên, thông minh quá là không hay đâu nha.
“Anh Chính Bình, em muốn nhờ anh giúp một việc.” Cố Tư Tinh dự định nói thẳng.
Trẻ con nghĩ đến cái gì là muốn làm cái ấy cũng được xem là bình thường đi.
“Anh có thể giúp em để ý Trịnh Chí Minh kia một chút được không, chính là cái người đã đính hôn với chị cả của em đó.”
Hàn Chính Bình sững sờ một lúc: “Để ý anh ta làm gì?”
“Em cảm thấy anh ta không phải người tốt nhưng em lại không có bằng chứng, anh tìm bằng chứng giúp em được không ạ?” Sợ anh từ chối nên Cố Tư Tinh lập tức bổ sung: “Không cần anh bám theo anh ta mỗi ngày đâu, lúc nào em bảo anh đi theo thì anh hẵng đi theo.”
Cô đã nghĩ rồi, Trịnh Chí Minh với quả phụ trẻ có “tập thể dục” trên giường chắc chắn cũng sẽ làm rất bí mật, nhất định phải làm vào buổi tối rồi, vậy một ngày đó anh ta có khả năng sẽ không về nhà.
Cô chỉ cần thủ ngay ở cổng thôn của đám người Trịnh Chí Minh, nhìn anh ta cả một ngày không về nhà, sau đó bắt được quy luật, nói không chừng đến khi ấy có thể bắt gian ngay tại giường.
Hàn Chính Bình ừm một tiếng coi như là đồng ý.
Mối quan hệ giữa hai nhà bọn họ rất tốt, anh có một cái áo len còn là do chị Nhất Mẫn đan cho. Tiểu Tứ cảm thấy Trịnh Chí Minh không tốt vậy chắc chắn là Trịnh Chí Minh có chỗ không tốt thật rồi. Anh bám theo anh ta vài ngày cũng không có gì cả, không lỡ dở việc học hành được.