Trần Thúy Hoa lúc này sốt cao không hạ, tuy đã uống một viên thuốc hạ sốt nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng, bà ta mơ màng nhìn Hà Linh Linh: “Con làm sao vậy?”
Hà Linh Linh cũng không rảnh nghĩ tới Trần Thúy Hoa đang không thoải mái, trực tiếp kể lại chuyện nhẫn hồng ngọc.
“Sao bà già kia có thể bất công như vậy! Tương lai còn đến lượt con được chia tài sản của nhà họ Cố sao? Dù Cố Viêm Lâm có cho con tiền nhưng được bao nhiêu chứ? Anh ta vừa xuống xe lửa cũng chỉ cho con năm mươi đồng để tiêu vặt, năm mươi đồng đủ mua cái gì?”
Đầu Trần Thúy Hoa đau muốn nứt ra nhưng vẫn kiên trì nói: “Linh Linh, con nghe mẹ nói, trước tiên phải cầu xin Hà Loan Loan không nói sự thật cho mẹ chồng con biết, sau đó lại thiết kế khiến mọi người đều nghĩ rằng Hà Loan Loan thương tổn con, chờ đến khi thanh danh của Hà Loan Loan bại hoại thì sẽ không có ai tin tưởng lời cô ta nói nữa...”
Trong lòng Hà Linh Linh tràn ngập lửa giận, nhưng xem ra cũng không còn cách nào khác!
Cô ta cầm bánh bao hung hăng cắn một miếng, như thể đang hận không thể nuốt Hà Loan Loan vào bụng!
Ngày hôm sau, Hà Linh Linh mang theo cơn cảm mạo đi làm việc nhà, quét tước vệ sinh, giặt quần áo, tới trưa còn muốn xắn tay áo đi làm cơm.
Lúc này Hà Loan Loan vẫn đang đưa Hạ Quân và bọn nhỏ đi dạo xung quanh khu nhà ở.
Thấy trong nhà không có ai, Hà Linh Linh bắt đầu quan sát khắp nơi, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ của Hà Loan Loan.
Chỉ tiếc trong phòng ngủ của Hà Loan Loan không có thứ gì đáng giá.
Cô ta cũng không biết Hà Loan Loan đã giấu tất cả vật có giá trị vào không gian trong nông trường, chỉ trừ chiếc nhẫn hồng ngọc đêm hôm đó.
Hà Linh Linh kéo hộc tủ thì lập tức nhìn thấy hộp nhẫn, nước miếng đã sắp tuôn ra rồi!