Sau khi Chu Tình trở về thì vẫn còn hoảng hốt.
Nào biết Tào Hiểu Kiều đã mau mắn tới tìm cô ta: “Em đừng có chấp mê bất ngộ nữa! Em cho rằng Cố Dục Hàn thật là hoa thơm cỏ lạ gì sao? Đàn ông mà không được, cả đời này phải sống thế nào? Đó là ở góa khi chồng còn sống! Cũng không thể sinh con được! Chị đã cảm thấy kỳ lạ rồi, tại sao Cố Dục Hàn lớn như vậy mà mãi vẫn không chịu kết hôn, Tiểu Hà kia thật sự quá xui xẻo!”
Ánh mắt Chu Tình trở nên nặng nề, quả thật gả cho một người đàn ông không được, cả đời xem như hủy!
Tào Hiểu Kiều lại nói: “Cố Dục Hàn nợ ân tình của anh trai em, mấy ngày nữa nhờ anh trai em sang gặp cậu ấy nhờ nói giúp mấy lời, Trung tâm Y tế bên kia đang thiếu người, em qua đó hỗ trợ sẵn tiện học thêm một số kiến thức y khoa, sau này cũng xem như có một chút tay nghề.”
Chu Tình gật đầu, nặng nề ừ một tiếng.
Tào Hiểu Kiều liếc nhìn cô ta, không hài lòng với thái độ này: “Em cũng không nhỏ nữa, đã hai mươi mốt rồi, không phải Tiểu Tề kia có ý với em sao? Tuy các phương diện khác đều không bằng Cố Dục Hàn, nhưng người ta tốt xấu cũng là nam nhân bình thường, chị thấy em cứ tiến tới với Tiểu Tề đi.”
Xác thật, chỉ cần không so sánh với Cố Dục Hàn, Tiểu Tề cũng là một người ưu tú.
Anh ăn uống rất được, mỗi ngày đều phải huấn luyện chạy tới chạy lui, tiêu hao rất nhiều năng lượng.
Hà Loan Loan bồn chồng không yên, từ sau khi bọn họ tới nơi đóng quân chưa từng làm chuyện đó.
Cũng không biết Cố Dục Hàn đang nghĩ gì, nhưng bây giờ cô rất kiên định với mục tiêu của mình, chính là nhiều tích cóp một ít tiền, ôn tập chuẩn bị thi đại học và điều tra chuyện của mẹ cô năm đó, chờ người cha Lý Quốc Chấn của cô xuất hiện.
Những chuyện còn lại cứ như bình thường là được.
Chỉ là không biết tình huống của Hà Linh Linh và Trần Thúy Hoa như thế nào.
Lúc này ở Kinh thị, Trần Thúy Hoa và Hà Linh Linh đã ở nhà họ Cố được gần một tháng.
Lúc bọn họ cầm theo phong thư đó tới đây, nhà họ Cố vô cùng nhiệt tình, nhưng lại rất khó xử, bởi vì con trai nhỏ nhà họ Cố đã kết hôn ở nơi đóng quân mà bọn họ lại mơ hồ chẳng biết gì!
Sắc mặt Trần Thúy Hoa lập tức khó coi: “Cho nên Linh Linh nhà chúng tôi bị mấy người chơi một vố?”