Cố Dục Hàn lập tức ngắt lời Hoàng Vũ Vi: “Nhưng tôi không muốn nghe. Mong cô tự trọng.”
Anh nói xong thì lập tức rời đi.
Hoàng Vũ Vi không ngờ anh sẽ lạnh lùng tới mức này!
Nước mắt lập tức tuôn rơi, cô ta nắm chặt nắm tay, thở hổn hển nói: “Nếu anh không nghe thì tôi sẽ đứng ở chỗ này chờ anh, chờ đến khi anh nghe mới thôi!”
Cố Dục Hàn không hề có ý dừng lại.
Nước mắt Hoàng Vũ Vi vẫn rơi tí tách.
Người đàn ông này thật sự không có một chút tình cảm nào sao!
Bọn họ chỉ nói chuyện thôi mà, có sao đâu chứ?
Cô ta là một cô gái, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để cô ta đứng ở cửa nhà vệ sinh hứng gió đợi anh sao?
Ai ngờ Cố Dục Hàn vừa đi được vài bước thì khựng lại, quay đầu nhìn cô ta.
Hoàng Vũ Vi vui vẻ, nín khóc mỉm cười: “Tôi biết anh sẽ không tuyệt tình như vậy mà!”
Dù sao cô ta cũng được coi như là một mỹ nữ, có người đàn ông nào có thể cự tuyệt mỹ nữ theo đuổi chứ?
Nhưng Cố Dục Hàn chỉ nhíu mày nhắc nhở: “Trên xe người đông phức tạp, vì chức nghiệp của mình mà tôi phải nhắc nhở cô tự chú ý an toàn, nếu không thì tự mà gánh lấy hậu quả. Lời hay khó khuyên quỷ tìm chết, tôi đã tận tình tận nghĩa!”
Anh nói xong thì lập tức rời đi, không thèm quay đầu lại.
Hoàng Vũ Vi dậm chân, cô ta không tin Cố Dục Hàn không trở lại!
Chắc chắn anh có cảm tình với cô ta, nếu không thì tại sao lại quay lại nhắc nhở cô ta chú ý an toàn?
Cố Dục Hàn trở về chỗ của mình nhưng không tròe lên, anh khẽ kéo rèm, nhìn thấy Hà Loan Loan đang trốn bên trong an tĩnh đọc sách.
Đối Cố Dục Hàn mà nói, đây cũng không phải chuyện nguy hiểm gì.
Vì bản năng nghề nghiệp, anh không thể khoanh tay ngồi không, nếu anh đã nói ra ý tưởng này thì chắc chắn anh đã phát hiện ra kẻ khả nghi.