Lý Quốc Chấn ngây ra hồi lâu mới nhớ trước khi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì.
Ông ấy yên lặng liếc mắt nhìn Trần Thuý Hoa một cái, lại nhìn Hà Linh Linh.
Thật ra ông ấy không hề tin Trần Thuý Hoa chút nào, nhưng khi đó Tú Uyển quả thật chỉ có thể trông cậy vào Hà Linh Linh.
Giọng Lý Quốc Chấn nghẹn ngào: “Chờ tôi khoẻ rồi, chúng ta cùng lên tỉnh xem thử, lại đến thôn Đông Phong một chuyến.”
Ông ấy muốn điều tra rõ ràng hết mọi chuyện, xác định rốt cuộc Hà Linh Linh có phải là con gái của mình hay không.
Lòng Hà Linh Linh chợt lạnh đi.
Cố Viêm Lâm ở bên cạnh lại cảm thấy điều này không khác mấy với những gì anh ta biết.
Khi đó quả thật Lý Quốc Chấn không tin, đã đi điều tra từng bước một, nhưng khi đó Hà Loan Loan đã chết, cũng không ai tố giác chân tướng, bởi vậy suốt đường đi đều rất thuận lợi, trước mắt Lý Quốc Chấn chỉ có một cô gái trẻ tuổi là Hà Linh Linh liền nhận Hà Linh Linh làm con gái ruột.
Nhưng đời này, tất cả đều không giống vậy nữa.
Đương nhiên anh ta hy vọng Trần Thuý Hoa và Hà Linh Linh thắng lợi.
Trần Thuý Hoa vội nói: “Trở về đương nhiên là có thể trở về, chỉ là thân thể cậu không tốt, bôn ba phiền toái, lần này cậu đã hôn mê mấy ngày rồi, nếu như trên đường trở về xảy ra chuyện thì biết làm sao?”
Hà Linh Linh cũng ở bên cạnh khóc lóc: “Hu hu, cha ơi vất vả lắm con mới tìm được cha, cha tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa.”
Bác sĩ bên cạnh cũng nói: “Đúng vậy giáo sư Lý, vì chăm sóc cho ngài mà tối qua cô Hà đã ngất đi một lần, còn xuất huyết đấy, hiện tại là triệu chứng báo trước sẽ sinh non, không thể bôn ba tiếp được, phải nghỉ ngơi cho khoẻ. Thân thể ngài cũng không tốt lắm, trong khoảng thời gian ngắn không thể lặn lội đường xa.”
Lý Quốc Chấn hơi nhíu mày, ông ấy luôn cảm thấy hình như có nơi nào không đúng lắm.
Hà Linh Linh hết sức đau lòng: “Cha ơi, con biết bao nhiêu năm qua cha chưa từng gặp con, lúc trước là con hại c.h.ế.t mẹ, trong lòng cha khẳng định còn oán hận con. Nếu cha thật sự không thích thì bây giờ con sẽ đi, về sau cha cưới người phụ nữ khác, lại sinh đứa con khác, con đều sẽ không xuất hiện nữa…”
Lý Quốc Chấn nổi giận: “Im miệng! Cô nói bậy gì đó? Tôi muốn cưới người phụ nữ khác khi nào?”
Từ trước đến nay ông ấy chưa từng tính toán sẽ có người khác!
Sự áy náy đối với Tú Uyển đã đủ để ông ấy dày vò suốt quãng đời còn lại rồi!
Ngay lúc này, Trần Thuý Hoa lại đi lên: “Như vậy đi, tôi biết bên Hải Thị có thể làm xét nghiệm ADN, hay là hai người làm giám định cha con xem, cái này là chuyên nghiệp nhất rồi, chân thật hơn bất cứ thứ gì!”
Lý Quốc Chấn từng mơ hồ nghe nói qua, ông ấy cầm lấy điện thoại bên cạnh gọi một cú ra ngoài.
Rất mau đối phương đã hứa hẹn: “Giáo sư Lý, ngài đem tóc và m.á.u của hai người mỗi thứ một phần tới đây, bên chỗ chúng tôi có thể kiểm tra giúp ngài, chỉ là phí tương đối đắt. Đại khái trong vòng một tuần sẽ có kết quả.”
Lý Quốc Chấn ừ một tiếng: “Vậy tôi sẽ bảo người sắp xếp đưa qua đó, tôi chờ kết quả của các anh.”
Trần Thuý Hoa và Hà Linh Linh liếc nhau, đều thấy yên tâm.
Dù sao thì người làm xét nghiệm ADN kia cũng bạn bè có quan hệ rất tốt với giáo sư Cao!
Chỉ cần chờ kết quả xét nghiệm ADN được đưa ra, hết thảy đều dễ xử lý!
Lý Quốc Chấn nhắm hai mắt, trong lòng lại suy nghĩ đến một việc.
Ông ấy cũng chả tin tưởng xét nghiệm ADN cho lắm, ông ấy phải tự mình đi một chuyến, hỏi Hà Thủ Phúc, lúc trước Tú Uyển có giao cho ông ấy một chiếc vòng tay hay không?
Hà Linh Linh ân cần hầu hạ Lý Quốc Chấn, còn Thuý Hoa thì đi đến nhà ga đón một người.