Năm sáu người phụ nữ hùng hổ xông tới, nắm áo bà Từ không buông: “Bà Từ! Đồ khốn nạn! Cao nứt da bà bán cho tôi là thứ quỷ gì hả? Lúc mới dùng thì còn được nhưng chưa đến ba ngày da đã bắt đầu nổi mẩn! Ngứa đến mức tôi không ngủ được!”
“Tôi cũng vậy! Cao trị nứt da này có thể dùng được không vậy? Sau khi tôi dùng thì vết nứt da cũng đóng vảy, nhưng tại sao đóng vảy xong lại bị thối rửa? Bà Từ! Bà lấy đồ giả ở đâu tới gạt tôi? Mười đồng một hộp đó!! Mụ nội nhà bà! Trả tiền đây!”
Một đám người vây quanh bà Từ, nước miếng phun nhiều đến nỗi mụ ta không mở mắt ra được.
Đoàn trưởng Từ tức giận dậm chân, nhưng lại ngại Cố Dục Hàn, chỉ có thể nhanh chóng đưa con gái lên thành phố điều trị.
Hà Loan Loan không yên tâm, bảo Cố Dục Hàn cùng theo lên thành phố, cô ở lại chăm sóc Tào Quyên.
Theo cô thấy, thân thể của Tào Quyên có thể dùng đông y ổn định được, không thích hợp đi đường xóc nảy.
Thấy mặt mày Tào Quyên xám ngoét, không có một chút ý cầu sinh, Hà Loan Loan thở dài một tiếng: “Cô nghĩ thoáng chút đi, nếu cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì con gái của cô phải làm sao bây giờ? Con bé còn nhỏ như vậy, trên thế giới này, ngoài cô ra thì còn có ai thật lòng yêu thương nó chứ?”
Tào Quyên đỏ mắt, gắt gao cắn môi!
Đúng vậy, ngoài cô ấy ra thì còn ai yêu thương con gái cô ấy chứ!
Chồng chỉ muốn con trai, mẹ chồng há mồm ngậm miệng đều nhục mạ cô ấy, còn đặt tên cho con gái là Tiện Ni!
Nhưng mà Tào Quyên không biết nên làm gì bây giờ, ly hôn quá khó khăn, không ly hôn, ngày ngày bị mẹ chồng áp chế, cô ấy thật sự nghẹt thở...
Không thể về nhà mẹ đẻ, nhà chồng cũng không dung cô ấy.
Sống sót thật là khó!
Cô ấy thấy đầu đau lên từng đợt, lúc này, Hà Loan Loan ở bên cạnh nhẹ nhàng an ủi: “Tào Quyên, tôi nghe nói cô biết may quần áo đúng không, chờ khi nào cô khỏe lại, tôi muốn nhờ cô may giúp tôi hai bộ, tôi trả phí cho cô, có được không?”
Tào Quyên đột nhiên mở mắt ra: “Thật vậy chăng?”
Cô ấy bối rối, như người ở trong mớ hỗn độn nhìn thấy một tia sáng của mặt trời, thì ra cô ấy cũng là một người hữu dụng!
Đúng vậy, cô ấy có thể kiếm tiền, có thể tự mình nuôi nấng con gái.
Hà Loan Loan nắm tay cô ấy, giúp cô ấy lau chùi: “Người nếu chết đi thì xem như không còn gì nữa, người bắt nạt cô cũng sẽ không vì cô chết mà áy náy, bọn họ sẽ cười ha ha, cười nhạo cô yếu đuối ngu xuẩn, đạp lên cái chết của cô, vô sỉ sống tiếp những ngày tháng sung sướng. Mà con gái của cô cũng sẽ lặp lại cuộc đời của cô, bị chèn ép bị vũ nhục, vĩnh viễn không có được gia đình của chính mình. Người ấy à, chỉ có thể tự lực cánh sinh, tuyệt đối đừng trông mong vào việc người ta sẽ mềm lòng với cô.”