Hứa Đồng liếc mắt nhìn sân nhà họ Cố, nhỏ giọng hừ một tiếng: “Hà Loan Loan, chuyện trước kia tôi không so đo với cô, nhưng tôi mong rằng sau này cô im miệng cho tôi! Lão Dương rất thích tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, anh ấy sẽ không buông tha mấy người!”
Hà Loan Loan nhìn cô ta, nói thẳng: “Cút đi.”
Hứa Đồng sửng sốt, sắc mặt đỏ lên: “Cô thì có gì đặc biệt hơn người! Đoàn trưởng cao hơn doanh trưởng bao nhiêu chứ? Cùng ngồi cùng ăn thôi! Nói không chừng ngày nào đó lão Dương nhà tôi sẽ thăng chức! Tôi chỉ là tới cảnh cáo cô thôi! Tôi nói cho cô biết, tôi nghe lão Dương bảo Cố Dục Hàn cũng chẳng phải tên đàn ông tốt đẹp gì, cũng có cô mới thấy anh ta tốt! Không biết anh ta đã lang chạ với biết bao nhiêu cô gái rồi, ở đại viện này có ai không biết, phụ nữ thích Cố Dục Hàn nhiều như vậy, cô thật cho rằng anh ta là thứ ngồi trong mật ngọt mà lòng không loạn sao...”
Hà Loan Loan buông đồ đạc trong tay, khóe môi nhếch lên: “Chỉ lo dọn dẹp đồ vật, nhưng con mẹ nó lại quên thu thập cô!”
Cô giơ tay tát Hứa Đồng một bạt tai!
Chát!
Vô cùng vang dội!
Nửa bên mặt Hứa Đồng tê dại, thù mới hận cũ gộp lại, giơ tay muốn đánh tới!
Nào biết vừa mới giơ tay lên thì cô ta đã bị người nào đó bắt lấy bả vai ném thẳng ra ngoài.
Lực đạo vô cùng lớn, cô ta trực tiếp bị ném ra khỏi cửa, bò dưới đất kêu ai da, cả người đau nhức!
Cố Dục Hàn như tỏa ra hơi lạnh, biểu cảm lạnh lùng như muốn ăn thịt người: “Biến.”
Hứa Đồng sợ tới mức cũng không dám đôi co, tròng mắt đảo loạn, bò dậy rời đi.
Cô ta càng nghĩ càng giận, mặt ăn một bạt tai, trên người đã tím xanh vài chỗ, nhưng hiện tại cô ta chỉ mới kết hôn với doanh trưởng Dương, tình cảm còn chưa sâu đậm, nào dám tố khổ? Chỉ có thể chịu đựng, nghĩ chờ ngày nào đó tìm được cơ hội, nhất định sẽ trả thù!
Một cái tát kia của Hà Loan Loan khiến Hứa Đồng thành thật mấy ngày.
Cố Dục Hàn lại cảm thấy kỳ quái: “Cô ta nói anh như vậy, em không nghi ngờ sao? Cũng không hỏi anh?”
Hà Loan Loan cạn lời nhìn anh: “Anh...”
Cô muốn nói nhưng rồi lại thôi, thật sự ngượng ngùng không nói thành lời
Cố Dục Hàn lại hỏi tiếp: “Anh làm sao?”
Hà Loan Loan thở dài, rơi vào đường cùng, chỉ đành hậm hực nói: “Ngày nào anh về nhà cũng như thế... Nếu anh có bản lĩnh ra ngoài làm loạn, em đây cũng bội phục.”
Lời này khiến Cố Dục Hàn không nhịn được bật cười thành tiếng, anh đương nhiên sẽ không làm bậy, anh chỉ thích một mình cô.
Bỗng nhiên lại nhớ tới việc quan trọng, anh nhanh chóng nói với cô: “Anh tra được một chuyện, là chuyện của cha em. Lúc trước cha em bỗng nhiên mất tích cũng không phải không có nguyên nhân mà là bị cơ quan đặc biệt đưa đi. Ông ấy phải tham gia một kế hoạch quan trọng, cho nên mới mất tin tức nhiều năm như vậy. Nhưng anh có nghe được phong phanh, có lẽ trong năm nay sẽ có tin.”
Cô thật sự chờ mong ngày cha cô trở về, nếu có một ngày cha thật sự trở lại, cô nhất định phải bù đắp hết tất cả thiếu hụt tình cảm gia đình!