Mùa đông thật sự quá lạnh, đi đâu cũng không tiện, cho dù là lúc có mặt trời thì vẫn rất lạnh, chỉ có mấy bé trai không sợ lạnh chạy ra ngoài nghịch tuyết, đa số người lớn đều lựa chọn ở nhà làm việc.
Mỗi ngày Hà Loan Loan đều đến Trung tâm Y tế vài tiếng, thời gian khác đều ở trong nhà.
Có khi là cùng Hạ Quân làm món ngon, có lúc lại đi đọc sách, hoặc vào không gian xử lý ruộng thảo dược, ngày tháng cứ như vậy trôi qua.
Hạ Quân nói muốn đi, Chính Chính và Phỉ Phỉ là người đầu tiên không đồng ý!
Hạ Quân khó xử: “Các con phải về đi học, đã tới tây bắc nửa năm rồi a, đã lỡ việc học rất nhiều.”
Chính Chính mãnh liệt kháng nghị: “Bà nội, con học tiểu học ở khu nhà ở này cũng được mà, chúng ta về rồi sẽ không được ăn cơm thím nhỏ làm nữa, sủi cảo thịt heo cải trắng thím nhỏ làm ngon lắm!”
Phỉ Phỉ cũng kháng nghị: “Bà nội, con cũng muốn ở cùng thím nhỏ, thím nhỏ còn tốt hơn mẹ nữa!”
Tuy mẹ ruột Đàm Ngọc Xu đối xử với con bé không tệ nhưng lại vì chuyện vợ chồng bất hòa, Đàm Ngọc Xu đối xử với con cái cũng không được tinh tế, nói thật lòng, Đàm Ngọc Xu cũng biết nấu ăn cho bọn nhỏ, nhưng hương vị chắc chắn không bằng Hà Loan Loan.
Phỉ Phỉ tiến lên ôm cổ Hà Loan Loan, hôn lên má cô một cái.
“Chụt!”
Hà Loan Loan được hôn đến mức lòng nhũn ra, cô xoa đầu Phỉ Phỉ: “Mẹ, không thì để năm sau rồi về, không phải mẹ đã nói năm nay cha vẫn ăn tết ở đơn vị soa? Một khi đã như vậy, mẹ đưa mấy đứa nhỏ về cũng sẽ rất quạnh quẽ không phải sao?”
Ăn tết? Hạ Quân ngẩn ra, đúng vậy, quan hệ của bà và con trai lớn lúc này căng thẳng như thế, lại không muốn nhìn thấy Hà Linh Linh, nếu trở về Kinh thị thì chỉ có thể ăn tết với hai đứa nhỏ.
Lại nghĩ tới mấy ngày sung sướng vừa qua, đã nhiều năm rồi bà chưa từng được hưởng những ngày như thế.
Hạ Quân xoa xoa tay, mắt sáng lấp lánh: “Nhưng mà mẹ ở đây sẽ quấy rầy con với Dục Hàn...”
Hà Loan Loan cười nhẹ: “Sao lại thế được, mẹ và hai đưa nhỏ không ở đây con còn cảm thấy nhàm chán nữa đó. Phỉ Phỉ đáng yêu như thế, con cũng rất thích con bé.”
Phỉ Phỉ giống như mèo con cọ cọ trong lòng Hà Loan Loan.
Hạ Quân thỏa mãn cười: “Vậy được rồi, mẹ ở lại đây đến sang năm rồi mới đi!”
Bà cũng bắt đầu tính toán trong lòng, chờ ăn tết trở về, bà phải xử lý sạch sẽ một số tài sản, coi như đền bù cho con trai nhỏ.
Con lớn lấy bao nhiêu mang đi làm ăn thì bà sẽ cho con nhỏ bấy nhiêu.
Mà Hà Loan Loan cũng đang nghĩ ngợi, cô phải đến tỉnh Hà Đông một chuyến.
Phải đến đó điều tra rõ ràng toàn bộ sự việc của mẹ cô trước kia.
Nhưng cũng phải tìm được một lý do hợp lý.
Nhà của ông nội Cố ở tỉnh Hà Đông, vừa lúc từ tây bắc về Kinh thị cũng phải chuyển xe ở tỉnh Hà Đông, đến lúc đó nếu Hà Loan Loan cũng ở lại tỉnh Hà Đông ít hôm, chắc cũng có thể nhờ vào nhân mạch của Hạ Quân bên đó để điều tra, như vậy sẽ tiện hơn.
Bây giờ bọn họ đã phân gia nhưng không có nghĩa mọi chuyện đã yên ổn.
Cố Viêm Lâm không phải một người an phận.
Từ xưa đến nay có không ít người tranh đoạt gia nghiệp với anh em tới mức anh sống tôi chết, Cố Viêm Lâm rất có thể sẽ tiếp tục tìm cơ hội xuống tay với Cố Dục Hàn.
Nhưng Cố Viêm Lâm này... tại sao đến cả con mình cũng chẳng thèm quan tâm vậy?